“Cảm ơn.” Vương Húc Chi bụm mông mình, liếc nhìn Trình Nguyệt Minh, phá vỡ sự yên lặng.
Trình Nguyệt Minh nhìn cậu ta, trong mắt pha chút nghi hoặc, “Cảm ơn tôi? Cậu đúng là kì lạ, rõ ràng là tại tôi nên cậu mới phải ra ngoài đứng phạt.”
“Tôi vốn chẳng muốn nghe bà già đó tụng kinh, vừa khéo, ra ngoài lại được yên tĩnh, quan trọng là có cả cậu đứng cùng.” Vương Húc Chi nghiêng người, cười híp mắt nhìn Trình Nguyệt Minh, ngoẹo đầu dựa lên tường, bắt chước người lớn trầm giọng nói.
Trình Nguyệt Minh mở to mắt, ngây người nhìn cậu, mặt hắn bắt đầu lặng lẽ nóng lên, hai mắt lấp lánh.
“Chỉ cần cậu không được nghe giảng là ngon rồi.”
Một câu nói, Trình Nguyệt Minh liền cứng đờ mặt.
Vương Húc Chi không phát hiện ra sự bất thường đó, cậu nói tiếp: “Cậu không được nghe giảng, điều đó đối với bố mày mà nói là sự an ủi cực lớn.”
… Mẹ.
“Cô ơi! Trình Nguyệt Minh và Vương Húc Chi đánh nhau!!”