Quả nhiên, từ xa hắn đã nhìn thấy hướng nhà Vương Húc Chi sáng ánh đèn, một niềm vui và sự phẫn nộ không tên tràn ngập lồng ngực hắn, hắn siết chặt nắm tay, rảo bước đi tới.
Càng lại gần, niềm vui ban đầu cũng chầm chậm biến mất, hắn thờ ơ ra mặt, trong mắt là sự kháng cự, “Sao ông lại ở đây?”
Trình Vũ lấy điếu thuốc trong miệng ra, phun một làn khói, giọng nói khàn khàn, “Lời tao nói với mày, mày coi là nói chơi à?”
“Tôi chỉ đến nhìn thôi.” Khí thế của Trình Nguyệt Minh vơi mất nửa, hắn thì thầm biện bạch.
“Có gì mà nhìn? Về với tao!” Trình Vũ dập thuốc, nhìn về phía quản gia đứng một bên.
Trình Nguyệt Minh chẳng còn cách nào khác, hắn lưu luyến ngoái đầu liếc nhìn, vừa khéo lúc ô cửa sổ kia bị đẩy hé ra một khe hở, hắn đụng thẳng phải một cặp mắt ảm đạm.
“Đi thôi.” Trình Vũ ôm đầu Trình Nguyệt Minh, xoay mặt hắn lại.