Theo những gì Trình Nguyệt Minh biết, mặc dù Vương Húc Chi toàn đội sổ, nhưng cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên, không uống rượu chẳng hút thuốc, mấu chốt là bởi không có tiền mua.
Thế mà hôm nay lại uống rượu, hơn nữa nhìn dáng vẻ say rượu này đúng là đáng lo. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ư ư…” Vương Húc Chi dụi dụi trên vai Trình Nguyệt Minh, rên hừ hừ: “Nguyệt Nguyệt ơi…”
“Có gì thì nói toẹt ra! Cậu là cún con à? Đừng có dụi tôi mãi thế.” Trình Nguyệt Minh tách mặt Vương Húc Chi ra, cái tên này khóc đến nỗi sắp phì cả bong bóng mũi, mắt đong đầy nước mông lung mơ hồ.
“Hu hu… Bố, hức, bố tôi sắp cưới mẹ kế…” Vương Húc Chi càng khóc thê thảm hơn.
Trình Nguyệt Minh vừa nghe liền thấy hơi đau lòng, hắn vỗ vỗ lưng cậu, hỏi: “Cho nên cậu mới ra vẻ đầu gấu đàng đúm, gây rắc rối cho chú Vương?”
“Ừm!” Vương Húc Chi nheo mắt, gật đầu thật mạnh, lại bắt đầu lẩm bẩm, “Nguyệt Nguyệt…”
“Hửm?”
“Xỏ khuyên tai đau quá… Ư.”
“Đau mà cậu còn đi xỏ à?”
“Nguyệt Nguyệt…”
“Hửm?”
“Bia đắng lắm… Đừng uống.”
“Ờ.”