Sau khi hết tiết, Trình Nguyệt Minh ra ngoài đi vệ sinh, nhìn thấy Vương Húc Chi đang nằm trên mặt đất, co thành một cục dán sát vào tường, ngủ say sưa chẳng biết trời trăng gì, các bạn xung quanh đi đi lại lại, nhưng chẳng mấy người để ý đến cậu.
Trình Nguyệt Minh ngồi xổm bên cạnh cậu, lặng lẽ nhìn đến ngơ ngẩn, đến lúc hoàn hồn thì chuông vào tiết đã reo vang.
Người nằm trên đất giật mình, mơ màng mở mắt ra, vừa thấy Trình Nguyệt Minh liền tỉnh táo lại, nét mặt cũng thay đổi theo, cậu nói bằng giọng điệu mà mình tự cho là hung dữ: “Cậu làm gì thế?”
“Tôi cúi xuống buộc dây giày.” Trình Nguyệt Minh xụ mặt, ra vẻ “cậu nghĩ nhiều rồi”.
Hắn đứng dậy về chỗ, bỗng nhiên bụng quặn đau, khoé miệng hơi giần giật.
Tiêu rồi, quên chưa đi vệ sinh…