• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Say rượu suốt đêm, sau khi Vương Húc Chi tỉnh lại, cậu chỉ còn nhớ được lác đác vài thứ.

Trừ cơn đau đầu chẳng bao giờ muốn uống rượu nữa ra, cậu chẳng còn cảm nghĩ gì nữa.

“Dậy rồi à? Bố nấu cháo cho mày đó, ăn không?” Vương Thế Hồng đứng ở cửa hỏi.

Vương Húc Chi làm như hoàn toàn không thấy gì, cậu lảo đảo đứng dậy, mặc quần áo vào, đánh răng rửa mặt.

“Bố mày đang nói chuyện với mày đó! Mày điếc rồi à?!” Vương Thế Hồng kéo Vương Húc Chi đang định bước ra ngoài lại, gào lên.

Vương Húc Chi hờ hững nhìn ông, hoàn toàn chẳng hề sợ hãi ông như mấy ngày trước, tựa như đang nhìn một người xa lạ, “Bố tôi sẽ không có bồ nhí, ông ấy đã đồng ý với mẹ tôi rằng chỉ có mình bà ấy.”

“Mày!!” Vương Thế Hồng tức đến nỗi thở hổn hển không ngừng, nhưng chẳng thể phản bác lấy một câu.



Vương Húc Chi bước ra ngoài cửa, sắc trời ảm đạm, toàn thân cậu như vừa bị đánh một trận, đau nhức tê dại.

Cậu vò tóc, rồi vừa sợ hãi vừa thăm dò mà sờ khuyên tai của mình.

“Í? Khuyên tai của mình đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK