Con đường nhỏ này chẳng có lấy một ngọn đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo ảm đạm bị mây che phủ, Trình Nguyệt Minh chẳng còn cách nào khác, đành mở đồng hồ của mình ra để lộ sắc dạ quang trong suốt, bên tai hắn toàn tiếng chim kêu, nghe mà rùng mình ớn lạnh.
Trình Nguyệt Minh chợt cảm thấy không đúng lắm, rất ít người đi đường này, đặc biệt là vào cái giờ này, lúc đi rõ ràng là chỉ có một mình hắn, thế nhưng bây giờ tiếng bước chân lại là hai người.
“Này…” Một bàn tay mềm mại đặt lên vai Trình Nguyệt Minh, doạ hắn nổi đầy da gà.
Ngón tay của người đó đụng vào mặt Trình Nguyệt Minh, lành lạnh, một mùi rượu toát ra, “Sao lại là cậu? Đồ ngốc.”
Trình Nguyệt Minh nghe thấy giọng nói này, hơi líu lưỡi, nhưng vẫn quen thuộc đến lạ, hắn lấy can đảm quay đầu lại nhìn, “Vương Húc Chi?!”