• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Nguyệt Minh đợi đến trời tối đen cũng không gặp được Vương Húc Chi.

Hắn bị cậu cho leo cây.

Hết lần này đến lần khác, hắn hết chịu nổi rồi!

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Húc Chi bị Trình Nguyệt Minh gọi ra ngoài.

Mặt cậu hết đỏ lại trắng, trắng rồi lại xanh, có chết cũng không chịu ra, cuối cùng bị Trình Nguyệt Minh xách cổ áo lôi ra ngoài, trước đó, cái cậu học sinh mà mọi người đều công nhận là ngoan ngoãn này còn độc ác cốc đầu Vương Húc Chi một cái, liếc nhìn bạn học đang trợn mắt sững sờ, “Phải nói gì, chúng mày tự biết.”



Vương Húc Chi bị Trình Nguyệt Minh chặn ở góc tường, cậu run như cầy sấy, nét mặt cứ như liệt nữ trung trinh thề chết không khuất phục, “Cậu đừng hòng làm gì với tôi!!!”

Trình Nguyệt Minh ngẩn người, nhất thời thấy hơi dở khóc dở cười, “Hôm qua cậu tắm chưa?”

“Tắm rồi, cậu hỏi làm gì?” Vương Húc Chi dùng hai tay che ngực.

Từ lúc cậu phát hiện ra Trình Nguyệt Minh lén lút đọc truyện cấm mà họ là nhân vật chính, cậu liền bắt đầu hoảng sợ, không phải sợ tình cảm mà Trình Nguyệt Minh dành cho cậu, mà là đờ mờ cậu lại rất hưng phấn?!

Oà ~ Cú sốc quá lớn!!! Ngộ nhỡ Trình Nguyệt Minh không thích cậu, thế không phải gượng gạo chết sao?

“Thảo nào cậu như thể não chập mạch.” Trình Nguyệt Minh liếc nhìn đánh giá từ đầu đến chân cái người vẻ mặt bình tĩnh mà nội tâm sóng trào này, thì thào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK