…
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, dáng vẻ học tập hăng hái trường kì của Vương Húc Chi đã kéo theo bầu không khí học hành của cả lớp, toàn bộ mọi người đều sẵn sàng chuẩn bị cho bước ngoặt cuối cùng trong đời người.
Ngày cuối cùng trước kì thi, Vương Húc Chi không chịu gặp ai cả, cậu xin nghỉ học, trốn trong phòng cả ngày.
Mọi người đều không hỏi nhiều, thầm nghĩ chắc là áp lực quá lớn, nguyên do trong đó chỉ có mình Trình Nguyệt Minh biết được.
Ngày hôm sau bắt đầu thi, Vương Húc Chi vẫn chẳng thèm để ý đến ai, Trình Nguyệt Minh đứng ngắm cậu từ xa, không dám nói gì.
Ba ngày thi trôi qua vừa nhanh chóng vừa chậm rãi, Trình Nguyệt Minh núp ở cổng nhà Vương Húc Chi, chờ cậu về.
Đợi đến tận nửa đêm mới nhìn thấy một người say quắc cần câu lảo đảo bước tới, là Vương Húc Chi.
Trình Nguyệt Minh vội vàng chạy tới đỡ cậu, “Không phải em bảo bia uống không ngon sao? Sao lại uống nữa?”
“Ơ? Tiểu Nguyệt Nguyệt~ Em vui lắm, nên liền đi uống rượu, dù sao thì em cũng trưởng thành rồi!” Vương Húc Chi nhéo mặt Trình Nguyệt Minh, chu mỏ hôn một cái.
“Vậy sao em không mang anh theo? Chúng ta cùng đi ăn mừng?” Trình Nguyệt Minh hỏi tiếp.
Vương Húc Chi sững lại vài giây, mặt vẫn còn ửng đỏ vì say rượu, nét mặt nghiêm nghị, dường như đang suy nghĩ về vấn đề này một cách rất nghiêm túc, sau đó cậu mới chậm rãi đáp: “Bia uống không ngon, anh không được uống.”