“Phịch!” Hai người đập thẳng vào nhau, Vương Húc Chi bị đè xuống dưới, cậu rướn cổ nhìn ra phía sau, vui mừng ra mặt, “Hi! Bố đây chạy nhanh thế đó! Cậu nói xem có phải không?”
“…” Trình Nguyệt Minh không đáp, chỉ chống tay cúi đầu nhìn Vương Húc Chi.
Vương Húc Chi chớp mắt, hốt hoảng.
“Này, này, sao cậu không nói gì? Cả ngày hôm nay chẳng thèm để ý đến tôi…”
Trình Nguyệt Minh sáp tới, gần như đụng vào chóp mũi của Vương Húc Chi.
Vương Húc Chi sắp vã cả mồ hôi ra rồi.
“Hầy, cậu có nóng không?”
“Ài…” Trình Nguyệt Minh bất lực thở dài, lật người nằm sang một bên, “Đúng là đần độn.”