Chu Hiểu Yến ngồi cạnh Tần Minh, cả hai đều có tâm sự trong lòng nên không chú ý xem phim.
VietWriter
Một lúc sau, Chu Hiểu Yến mới hỏi: “Sao thế? Vẫn lo lắng chuyện của Liễu Đình à?”
“Ha ha… không có, tôi đâu còn là trẻ con, lo lắng vì loại người như cô ta không đáng”, Tần Minh cười nhạt.
“Vậy thì tốt, nói thật, có phải lúc trước cậu lại định từ chối tôi không? Hừ! Xem mắt nhìn người của cậu kìa, không ngờ lại nhìn trúng cô ả xấu xa đó”.
Tần Minh lập tức cười khổ, mắt nhìn người của anh đúng thật là không tốt.
“Mau nói đi! Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu!”
Đọc nhanh ở VietWriter
Dưới sự truy hỏi không ngừng của Chu Hiểu Yến, Tần Minh chỉ đành bảo: “Hiểu Yến à, thật ra từ trước đến nay cảm giác tôi dành cho cậu khá đặc biệt, không phải là không thích, chỉ là tôi cảm thấy chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau, tôi không muốn bị người khác gọi là kẻ ăn bám”.
“Cũng tức là thật ra cậu vẫn luôn thích tôi sao?”, Chu Hiểu Yến nghe ra ý khác của Tần Minh, dè dặt hỏi.
Tần Minh không đáp lời, Chu Hiểu Yến bèn coi đó là mặc nhận.
Trái tim Chu Hiểu Yến đập thình thịch, cố khống chế cảm giác phấn khích trong lòng, cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Vậy… bây giờ cậu còn muốn từ chối tôi không? Tần Minh?”
Nghe Chu Hiểu Yến lại tỏ tình với mình lần nữa, Tần Minh quay đầu nhìn, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá người con gái xinh đẹp này, nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn.
Thấy Tần Minh nhìn mình chăm chú, cũng không nói gì, Chu Hiểu Yến càng xấu hổ, không nhịn được mà trách một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn! Người ta… đang hỏi cậu mà!”
“Hả? Ờ… ha ha…”
Sau khi định thần lại, Tần Minh cười trừ vài tiếng rồi như tự nói với chính mình: “Tôi cũng không biết”.
“Haiz, cái tên đầu đất nhà cậu, không biết chính là thừa nhận, từ nay về sau cậu chính là bạn trai của tôi, hôn một cái!”
Chu Hiểu Yến nói rồi liền hôn chụt vào miệng Tần Minh, Tần Minh sững người, trước nay anh chưa từng nghĩ Chu Hiểu Yến lại bạo như thế, Tần Minh nhắm mắt hưởng thụ.
Hai người hôn rất lâu.
Một nụ hôn dài khiến Chu Hiểu Yến có được đáp án mình muốn, Tần Minh không từ chối thì là chấp nhận, hoặc chính bản thân anh cũng không biết, bao nhiêu năm nay người anh thích đã sớm không còn là Liễu Đình mà chính là Chu Hiểu Yến.
Sau khi xác nhận quan hệ xong, hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.
“Hừ, anh nói cho em biết, tại sao trước kia luôn từ chối em? Em nhớ năm lớp 12, em đã tỏ tình với anh một lần, lúc đó anh vẫn chưa thích ai, hoàn toàn là tên mọt sách”.
Tần Minh cười xấu xa, lập tức bị Chu Hiểu Yến đánh cho vài cái, đánh xong còn hờn trách: “Hừ! Xem ra anh không phải đầu đất, trong bụng toàn là suy nghĩ vớ vẩn”.
“Suy nghĩ vớ vẩn? Ha ha… những cái đó anh học Lưu Diệp đấy, anh kể em nghe, hôm qua khi anh về còn nhìn thấy…”
Lúc sau, Tần Minh đã kể hết chuyện xấu hổ của Lưu Diệp cho Chu Hiểu Yến nghe, vì để dỗ dành người đẹp mà bán đứng Lưu Diệp một cách không thương tiếc.
Tưởng tượng vẻ bẽ mặt của Lưu Diệp lúc đó, Chu Hiểu Yến phì cười, nhưng sau khi cười thì lại khen tính sợ người yêu, sợ vợ của Diệp béo, bảo Tần Minh sau cũng phải học theo làm anh không biết nên nói gì.
“Theo em anh mau chuyển ra ngoài đi, cả ngày ở lỳ chỗ Lưu Diệp, người ta ngoài miệng không nói nhưng có khi trong lòng đã mắng anh không biết bao lần rồi!”