Tối qua càng uống càng đã, không biết ba người đã uống bao nhiêu bình rượu mà làm cho Tần Minh uống đến váng cả đầu, ở lại luôn biệt thự nhà họ Chu một đêm, cuối cùng ngay cả về phòng như thế nào cũng không biết.
Tần Minh vừa mặc quần áo xong, thì Chu Hiểu Yến bưng một bát canh vào. Cô để lên bàn rồi tức giận nói: "Em còn tưởng anh phải ngủ một giấc tới trưa chứ, đã không biết uống thì đừng uống, chỉ biết khoe mẽ là giỏi!"
Vừa nghe thấy những lời này, Tần Minh vội vàng phản bác lại: "Ai không biết uống chứ? Anh nhớ tối qua anh trai em và bố em cũng đâu hơn gì hơn anh? Uống đến lúc cuối, anh trai em còn muốn tìm một cô gái nào đó để hầu hạ anh ấy nữa đấy..."
"Hừ... Anh nói bậy bạ cái gì vậy! Em nói cho anh biết, sau này không được uống với anh trai em như thế nữa! Cũng không được đi riêng với anh ấy, tránh bị anh ấy làm hư, mau mau uống bát canh giải rượu này đi!"
Tần Minh nghe lời bưng bát canh lên, một mạch uống hết sạch. Nhưng trong lòng anh không quá quan tâm đến lời nói của Chu Hiểu Yến: "Cái gì gọi là không được đi riêng với anh trai em? Sao có thể nói anh trai mình như thế chứ? Anh thấy con người anh trai em rất tốt."
Đương nhiên những lời này thì Tần Minh chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, tất nhiên sẽ không nói ra. Nếu không đại tiểu thư Chu Hiểu Yến mà tức giận lên cái thì bản thân anh sẽ không thể chống đỡ được.
Thấy Tần Minh uống xong canh giải rượu, Chu Hiểu Yến bèn kéo anh xuống nhà.
"Bố em đang đợi anh ở phòng khách đấy, nói muốn đưa anh đến nhà chú Vương để xem bệnh cho vợ chú ấy".
Nghe thấy vậy, Tần Minh vỗ vỗ vào đầu, suýt chút nữa quên béng vụ này.
"Ha ha... Tiểu Tần tỉnh rồi hả? Thật sự không thể nhìn ra tửu lượng của cháu lại tốt như vậy. Một mình cháu tối qua uống hết ba bình rượu Mao Đài của chú, được được, còn uống nhiều hơn chú với Thiếu Hoa nữa".
"Hả? Chú Chu quá khen rồi, hôm qua ba người chúng ta uống gần như nhau. Nói thật với chú, đây là lần đầu tiên cháu uống như vậy, đúng là một trải nghiệm đáng sợ mà!"
"Ha ha..."
Chu Nghĩa Minh lại cười sang sảng một trận, trong mắt lộ ra chút gian xảo: "Đến lúc sau, chú với Thiếu Hoa toàn uống... nước trắng, ôi... người có tuổi rồi đúng là không bì được với người trẻ tuổi!"
Chu Hiểu Yến gọi nhỏ một tiếng, cô lên giọng trách cứ: "Bố! Hai người... hai người ức hiếp người quá đáng! Tần Minh, anh thấy chưa? Hai người họ lăn lộn không biết bao nhiêu năm trên bàn rượu, cực kỳ gian xảo, xem sau này anh còn dám uống cùng họ không, hừ!"
Tần Minh gượng cười, hai cha con này đúng là... gian xảo!
Ăn xong bữa sáng, Chu Nghĩa Minh đưa Tần Minh ra ngoài, hai người cũng không lái xe, người bệnh lần này phải đi thăm cũng ở trong khu A của Bích Thành Thủy Ngạn.
"Tiểu Tần, thằng em đó của chú đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa có lấy một đứa con, vô cùng đáng thương. Nghe nói vợ cậu ta không mang thai được là do tắc ống dẫn trứng. Không biết Đông y có phương pháp điều trị nào hiệu quả không?", Chu Nghĩa Minh vừa đi vừa nói.
Tần Minh suy xét kỹ một lúc rồi đáp: "Chú Chu, Đông y và Tây y không giống nhau. Cái Đông y coi trọng là điều hòa âm dương, khí huyết lưu thông. Cái gọi là tắc ống dẫn trứng, theo cách nói của Đông y chính là khí trệ huyết ứ, cũng có thể là kinh nguyệt không đều hoặc thận hư. Vì vậy vẫn phải gặp bệnh nhân sau đó mới đưa ra kết luận được".
"Nhưng vô sinh bình thường, ở thời xưa cũng có khi gặp. Nếu như để cháu trị bệnh thì tỷ lệ khỏi bệnh có lẽ cũng không nhỏ, ít nhất không dưới tám mươi phần trăm".
Vừa nghe thấy những lời này, Chu Nghĩa Minh lập tức cảm thấy yên tâm, ông ta cười nói: "Có câu nói này của cháu, chú cũng yên tâm rồi. Nếu như có thể làm cho thằng em chú có được đứa con ở cái tuổi trung niên này thì về sau cháu không cần phải lo bất cứ cái gì nữa!"
Lúc hai người tán gẫu thì đã tới khu biệt thự đó, sau khi gõ cửa đi vào, Tần Minh mới hiểu ra rốt cuộc cái "không cần phải lo gì cả" của Chu Nghĩa Minh nói lúc trước có nghĩa là gì.
Ra tiếp đón bọn họ là một người đàn ông trung niên vóc người cân xứng, Chu Nghĩa Minh vừa định giới thiệu cho Tần Minh thì người đàn ông trung niên kia đã nở nụ cười, chào hỏi Tần Minh: "Tần Minh đúng không? Ha ha... không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, đúng là có duyên!"
Tần Minh cũng vừa cười vừa gật đầu rồi chào hỏi: "Giám đốc Vương, thật sự không ngờ rằng người bạn lâu năm mà chú Chu nói đến lại là chú!"
"Ủa? Hai người quen nhau à?"
"Dạ vâng, lần trước lúc ở phòng kinh doanh của Bích Thành Thủy Ngạn, cháu đã có duyên gặp mặt giám đốc Vương một lần. Giám đốc Vương còn cho cháu một tấm danh thiếp vàng". Nói xong, Tần Minh bèn móc ra một tấm thẻ vàng, bên trên có khắc chữ Chủ tịch tập đoàn ẩm thực Thiên Hồng, Vương Văn Trung.
Có thể nói Tập đoàn ẩm thực Thiên Hồng là dẫn đầu của ngành ẩm thực ở Đông Minh. Quán rượu, quán ăn, tiệm trà,.. dưới trướng nhiều không kể xiết. Nếu giải quyết được vấn đề dòng dõi cho chủ tịch của bọn họ, tất nhiên Tần Minh có thể ăn ngon mặc đẹp ở Đông Minh, mà còn không cần phải bỏ tiền.
Sau khi biết được quá trình quen biết của Tần Minh và Vương Văn Trung, Chu Nghĩa Minh mỉm cười, cái thứ gọi là duyên phận này thật sự khiến người ta khó có thể dự liệu được.
"Anh Chu, anh xuất viện sớm như vậy sao? Xuất viện cũng không nói với tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị một bữa tiệc cho anh xả xui!"