“Bố! Cuối cùng bố cũng tỉnh lại rồi! Bố có biết là vừa rồi bố doạ con sợ lắm không, đúng rồi, bây giờ bố còn đau chỗ nào không?", Chu Hiểu Yến quan tâm hỏi han.
Sau khi chậm rãi chớp mắt, Chu Nghĩa Minh lắc đầu, giọng vẫn còn yếu: “Không...phải lo lắng thế đâu, bố vẫn ổn, bác sĩ cũng đã nói rồi, khối u của bố là u lành”.
VietWriter
“Giám đốc Chu, tôi muốn thông báo để ông biết, trong tối nay, khối u não của ông đã chuyển xấu, từ lành thành ác, nếu như không phải có vị bác sĩ đông y này, có lẽ...bây giờ ông và con gái đã âm dương cách biệt rồi”.
Nghe ông Lâm nói như vậy, Chu Nghĩa Minh nhất thời im lặng, đồng thời nhìn về phía người thanh niên theo hướng tay của ông Lâm, sau khi quan sát anh, liền gật đầu, giọng cảm kích: “Cảm ơn ơn cứu mạng này của cậu, Chu Nghĩa Minh tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh”.
Tần Minh vội vàng xua tay, nhìn Chu Hiểu Yến, khách sáo nói: “Giám đốc Chu nói quá lời rồi, cháu là bạn của Chu Hiểu Yến, về tình về lý mà nói, việc này cháu nên giúp, không cần phải ơn nghĩa gì đâu ạ”.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Chỉ có điều ban nãy cháu dùng châm cứu nên tạm thời kiểm soát được tình trạng bệnh cho chú, hiện tại sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng muốn phục hồi hoàn toàn...”
Nói tới đây, Tần Minh chợt nhăn trán, cúi đầu nghĩ ngợi: “Muốn điều trị tận gốc bệnh cho Chu Nghĩa Minh, buộc phải dùng Khí Ngự Châm Chi Pháp, cũng tức là nói, mình buộc phải ngưng luyện ra một một loại chân khí, đạt tới giai đoạn chân tu thứ nhất là Luyện Cốt Cảnh mới được, và ít nhất cũng phải dùng tới nửa tháng”.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Tần Minh dè dặt nói: “Muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất cũng phải mất một tháng, mỗi ngày cháu sẽ châm cứu cho chú một lần, cộng thêm uống thuốc đông y hỗ trợ, có lẽ sẽ phải chịu khổ một chút”.
“Ha ha...khổ gì chứ? Nó vẫn tốt hơn phẫu thuật nhiều, không ngờ cậu còn trẻ như vậy, nhưng...khụ khụ...giỏi như vậy”.
Thế nhưng, lời của Tần Minh lại khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, nếu như trước đây không phải Tần Minh bộc lộ ra tài năng của mình, chắc chắn ông Lâm sẽ cho là chuyện vô căn cứ!
Lại có thể điều trị khỏi khối u ác tính trong vòng một tháng? Hơn nữa lại chỉ dùng châm cứu? Chuyện này đúng thật quá khó tin!
“Tiểu Minh, cậu nói thật chứ? Cậu phải biết mạng người quan trọng, không mang ra làm trò đùa được đâu”, ông Lâm cau chặt hàng lông mày đã bạc, nghiêm túc nói.
Còn Tần Minh lại rất tự tin gật đầu: “Ông Lâm yên tâm, tôi cũng học y, đương nhiên sẽ không mang tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa được, hơn nữa giám đốc Chu còn là bố của bạn tôi”.
Ông Lâm nhìn Tần Minh một lúc lâu, khẽ gật đầu: “Được rồi, một tháng này, khi nào cậu châm cứu đều phải gọi tôi, tôi sẽ đứng bên quan sát, nếu xảy ra vấn đề gì, cũng kịp thời xử lý”.
Tuy nói bây giờ Tần Minh rất có tự tin, nhưng một tháng có thể chữa khỏi cho bệnh nhân u não ác tính, nghe ra vẫn không khiến người khác phải kinh ngạc.
“Haizzz, cái đứa này, thật đúng là con gái lớn rồi khó giữ...có người trong lòng rồi, đừng quên sự sống chết của người làm bố này”.
Ông Lâm nghe vậy chỉ cười, nói đùa với Chu Nghĩa Minh: “Tôi thấy cái cậu tên Tần Minh này cũng được đấy, giám đốc Chu, không thể trông mặt mà bắt hình dong, và ông đừng có coi thường xuất thân của người ta”.
“Ha ha...ông Lâm nói đúng, huống hồ nếu không có cậu ta, tôi chưa chắc đã sống được, đúng rồi ông Lâm này, bà nhà tôi tôi...bị bệnh gì vậy? Tại sao lại không tới bệnh viện mà ở nhà làm gì?”
Nhắc tới Liễu Văn Quyên, sắc mặt ông Lâm liền đen lại, kiếm cớ ứng phó cho qua, rồi cùng các y tá đi ra ngoài, đồng thời cũng nghiêm khắc dặn dò không được để chuyện của Mã Hiên và Liễu Văn Quyên truyền đến tai Chu Nghĩa Minh.
...