• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Yên tâm, chỉ là vô sinh thôi mà, trong mắt cháu cũng không phải là bệnh nặng gì cả. Chỉ cần nghe lời cháu, đảm bảo năm sau giám đốc Vương có thể bồng một thằng nhóc mập mạp".

Hai mắt Vương Văn Trung sáng lên: "Một thằng nhóc mập mạp? Tần Minh, cháu còn có thể khiến vợ chú mang thai một đứa con trai sao?"

Tần Minh gật đầu mỉm cười, anh nói: "Tất nhiên, nếu như giám đốc Vương thích con gái thì cũng được. Nhưng mà mang thai đôi hơi khó, dù sao thì vợ chú cũng đã hơn ba mươi rồi. Với sản phụ lớn tuổi, nếu mang thai đôi, gánh nặng đối với cơ thể của cô ấy quá lớn, yếu tố rủi ro trong quá trình sinh sẽ rất cao".

"Không cần mang thai đôi, con trai, con trai đi!", Trương Thục Hồng gấp gáp nói, cả khuôn mặt đều tràn đầy vẻ phấn khởi.

Tần Minh giơ tay ra hiệu cho Trương Thục Hồng nằm xuống ghế sô pha. Sau đó anh lấy kim bạc ra, dùng phương pháp châm cứu để điều tiết khí của thận tinh đã bị uất kết trong cơ thể. Đồng thời lợi dụng chân khí giả trong cơ thể mình để dùng pháp lấy khí ngự kim, điều hòa lại tử cung, tỳ vị.

Thấy kim bạc trên người Trương Thục Hồng tự động rung chuyển, còn kèm theo tiếng vù vù nho nhỏ. Trong lòng Vương Văn Trung và Chu Nghĩa Minh liên tục thầm khen, địa vị của Tần Minh trong lòng bọn họ cũng tăng vọt.

Một bác sĩ Đông y trẻ tuổi có y thuật tuyệt vời như vậy, thử hỏi có ai không muốn kết bạn chứ? Trên cõi đời này chẳng có ai là không muốn bản thân sống lâu cả.

Sau nửa giờ.

Tần Minh thu kim bạc lại, trong đầu lại hiện ra quyển Huyền Linh Đạo Điển đó, anh suy nghĩ một lúc rồi cầm bút viết ra một bài thuốc cổ.

Phụ tử, Đương quy, Tiên mao mỗi loại mười gam, Quế chi, Ba kích thiên, Câu kỷ tử mỗi loại mười lăm gam, Thục địa hai mươi gam, Tiên linh tỳ hai mươi lăm gam, sắc nước uống.

Vương Văn Trung nhận lấy phương thuốc cứ như là nhận lấy vật báu, ông ta kích động nói cảm ơn: "Tần Minh, lần này thật sự rất cảm ơn cháu, à đúng rồi! Đây là phí khám chữa bệnh, mặc dù không nhiều nhưng cũng thay cho tấm lòng của hai vợ chồng chú. Mong cháu nhận lấy".

Thấy chi phiếu năm triệu trong tay Vương Văn Trung, Tần Minh lắc đầu nở nụ cười, anh đẩy lại tay ông ta rồi nói: "Giám đốc Vương không cần như vậy đâu, trước đây chú cháu chúng ta gặp mặt cũng coi như là có duyên. Vả lại cháu cũng không bỏ ra quá nhiều công sức, nếu nhận tiền của chú, vậy Tần Minh cháu thành dạng người gì rồi? Mau mau cất đi đi, đợi sau này có được một thằng nhóc mũm mĩm rồi thì mời cháu ăn bữa tiệc mừng là được!"

Nghe thấy vậy, Trương Thục Hồng cúi đầu xuống. Bà ta nhớ lại trước đó mình đã không coi người khác ra gì, sau khi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, khuôn mặt bà ta chợt mang vẻ áy náy.

"Tần Minh, bất luận là y thuật hay là y đức, tôi đều thật tâm phục cậu! Được, vậy thì năm triệu này tôi cũng không cưỡng ép đưa cậu nữa. Nhưng ít nữa cậu phải cho tôi một bức ảnh của cậu để gửi vào kho tư liệu của nội bộ Tập đoàn Thiên Hồng chúng tôi, để tất cả nhân viên dưới trướng của Thiên Hồng đều biết cậu! Sau này cậu có đến cơ sở kinh doanh dưới trướng của chúng tôi chi tiêu gì đó thì chỉ cần quét mặt! Miễn phí trọn đời!"

Cái gật đầu của Trương Thục Hồng cũng là tự đáy lòng, bà ta không hề có ý kiến gì đối với quyết định này của chồng mình, mà cực kỳ tán thành.

Vừa nghe thấy những lời này, Chu Nghĩa Minh cười ha ha, ông ta vỗ vai Tần Minh: "Trước đây chú nói không sai chứ, sau này ở Đông Minh, thằng nhóc cháu thật sự không cần phải lo ăn lo uống nữa rồi!"

"Ha ha... đúng thật, xem như là được hưởng sái hào quang của giám đốc Vương. Đúng rồi giám đốc Vương, mấy chuyện liên quan tới việc cháu chữa bệnh cho vợ chú, hy vọng chú đừng truyền ra ngoài. Dù sao thì chuyện để người bệnh có thể lựa chọn giới tính thai nhi cũng trái với quy luật tự nhiên, cháu nghĩ chú hiểu".

Nghe Tần Minh nói như thế, Vương Văn Trung gật đầu liên tục, ông ta lập tức cười giỡn: "Yên tâm đi, những chuyện này chú hiểu mà. Chú tuyệt tối sẽ không truyền ra ngoài, nếu không thì tương lai tỷ lệ nam nữ nước chúng ta sẽ mất cân bằng, chú lại trở thành tội nhân mất, ha ha..."

Sau khi cảm tạ không ngớt, vợ chồng Vương Văn Trung mới rời khỏi đây, Tần Minh cũng tiễn Chu Nghĩa Minh đi. Suy xét một lúc, anh liền gọi cho ông Long từng gặp trong đại hội cược ngọc trước đây.

Từ nay về sau, khi Tần Minh chế thuốc thì có thể sẽ cần khá nhiều dược liệu hiếm thấy trên thị trường. Ngày mai là phải đi học rồi, vì vậy việc đến Giám Bảo Các tạm thời nhậm chức, nhân lúc hôm nay rảnh rỗi phải nhanh chóng làm cho xong.

Thông qua điện thoại, sau khi Tần Minh chào hỏi ông Long thì đi xe tới chi nhánh Giám Bảo Các ở thành phố Đông Minh.

Chi nhánh Giám Bảo Các không phải là một tòa nhà cao chọc trời như trong tưởng tượng, mà là một tòa kiến trúc ba tầng gác lửng mang phong vị cổ xưa. Trên đỉnh của tòa nhà khắc một đồng xu bằng đồng hình dáng kỳ lạ, có lẽ là một loại biểu tượng của chi nhánh Giám Bảo Các.

Đi vào tầng gác, nhìn thấy trong đại sảnh có không ít những mặt hàng đang được buôn bán, trong số đó có tranh thư pháp cổ, ngọc quý, thậm chí còn có rất nhiều dược liệu quý. Trong lòng Tần Minh lại có thêm hiểu biết mới về Giám Bảo Các này.

Vừa quay đi không bao lâu, Tần Minh chợt thấy một cây sâm núi năm trăm tuổi đã được bán cho một ông lão với giá cao cắt cổ một triệu rưỡi. Ngoài ra còn có rất nhiều bảo vật kỳ lạ được giao dịch thành công. Đồ tốt trong Giám Bảo Các này thực sự không ít.

"Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh? Nếu như muốn mua thứ gì đó thì anh cứ đi vòng quanh tầng một. Nếu như trong tay có đồ gì muốn bán thì anh có thể lên tầng hai", một cậu thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi qua đây rồi nói.

Tần Minh nở nụ cười với cậu ta, sau đó lấy ra tấm danh thiếp của ông Long đưa cho hắn: "Tôi đến đây để gặp ông Long, trước đó tôi đã gọi điện thoại hẹn sẵn rồi!"

Liếc nhìn tấm danh thiếp trong tay Tần Minh, thái độ cậu thanh niên lập tức trở nên cũng kính, cậu ta vừa đi trước dẫn đường vừa nói: "Chắc anh là Tần Minh nhỉ? Trước đây ông Long từng dặn dò chúng tôi, khà khà... số anh đúng là may thật, còn nhỏ tuổi như thế đã được ông Long ưu ái rồi".

Lên đến tầng ba, cậu thanh niên đưa Tần Minh vào một gian phòng rồi khom người rời đi.

Thấy Tần Minh tới, ông Long đang cầm kính lúp giám định bút tích của Vương Hi Chi bèn bỏ việc xuống, ông đứng thẳng dậy rồi nở nụ cười: "Ha ha,... tên nhóc này, cậu để tôi chờ lâu quá. Thân phận phụ tá của cậu tôi đã giải quyết xong cho cậu rồi, đồng xu này cậu giữ lấy, nó tượng trưng cho thân phận của cậu. Với lại có tấm card này, về sau lương mỗi tháng sẽ được chuyển khoản đều đặn vào trong đó".

Nhận lấy hai thứ này, Tần Minh nhìn đồng xu có kiểu dáng cổ xưa, nhưng nhìn xung quanh cũng không thể nhìn ra là môn đạo gì, anh chẳng suy xét nữa mà cất nó đi rồi nói chuyện phiếm với ông Long.

"À đúng rồi, Tần Minh, một lúc nữa tôi muốn đến chợ đồ cổ một chuyến. Không biết cậu có hứng thú không? Nếu như có hứng thú thì đi cùng với tôi, đó cũng là một chỗ hay ho!"

"Chợ đồ cổ?", Tần Minh hỏi với giọng ngờ vực, tất nhiên cũng không quá hiểu rõ về nơi này.

"Chợ đồ cổ ở Đông Minh chúng ta là nơi tương tự như Phan Gia Viên ở thủ đô. Ở đây các loại đồ hiếm có như đồ cổ, đồ bằng ngọc... đều có, nhưng đồ giả chiếm đa số. Nói trắng ra là đi đến đó để kiếm món hời, nếu như số may, năng lực quan sát mạnh thì việc vơ vét được một hai món bảo bối tốt cũng đã hời rồi".

Nghe thấy vậy, hai mắt Tần Minh sáng lên. Đối với việc kiếm tiền, từ trước đến giờ anh đều làm không biết mệt nên lập tức vui vẻ đồng ý.

Hai người hợp tác ăn nhịp cùng ra khỏi Giám Bảo Các, đi về hướng chợ đồ cổ.

Thế nhưng vừa ra khỏi Giám Bảo Các thì có một cô gái mặc váy đỏ bước tới, mắt hạnh môi đào, người còn chưa tới trước mặt mà đã tỏa ra mùi thơm làm say đắm lòng người, từng cái nhăn mày từng điệu cười đều thể hiện sự quyến rũ vô hạn.

“Hi hi… ông Long, lại đến chợ đồ cổ tìm báu vật sao? Ơ? Cậu chàng này thật lạ mặt, là người mới sao?”

Ông Long cười ha hả rồi giới thiệu anh cho cô gái váy đỏ kia, mà anh cũng biết được thân phận của cô ta, đó là trưởng phòng đấu giá của Phân hội Đông Minh trong Giám Bảo Các.

“Thì ra đúng là người mới, có điều có thể được ông Long xem trọng ắt cũng không tồi, lại còn đẹp trai, có cơ hội thì đến chỗ chị đây chơi, chị sẽ dẫn cậu đi xem đồ tốt thật sự!”

Đường Tâm Di vừa nói vừa ưỡn bầu ngực căng tròn, khiến Tần Minh đỏ mặt, lộ vẻ xấu hổ.

Sau khi thầm đánh giá Đường Tâm Di một hồi, Tần Minh thầm bất ngờ: “Đường Tâm Di này đúng là trời sinh kiều mị! Kiểu con gái như này chỗ nào cũng là hồng nhan họa thủy, đôi mắt có thể quyến rũ thần hồn. Lực sát thương với nam giới không thể nào tưởng tượng được!”

Đường Tâm Di lại trêu chọc Tần Minh một lúc mới định lên tầng, nhưng lúc này Tần Minh lại giơ tay chặn cô ta lại.

Thấy vậy, ông Long cười khổ, trước kia ông từng thấy không ít thanh niên ưu tú mất hồn trước Đường Tâm Di, không ngờ Tần Minh hôm nay cũng giống như bọn họ.

Bị Tần Minh chặn lại, Đường Tâm Di thướt tha quay người, không giận mà cười hỏi: “Em trai, chặn chị lại là có ý gì đây? Chẳng lẽ… bây giờ muốn cùng chị lên tầng, xem đồ tốt sao?”

Không để ý đến Đường Tâm Di, Tần Minh chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, sắc mặt không còn vẻ ngượng ngùng lúc trước, ngược lại lại hiện lên sự nghiêm trọng.

Bị nhìn chăm chú như vậy, cuối cùng tâm trạng đùa cợt của Đường Tâm Di cũng phải nổi giận, đôi mày lá liễu của cô ta cau lại, hơi bực trách: “Này! Nhìn đủ chưa? Chả lẽ cậu không biết nhìn chằm chằm vào người khác là chuyện rất bất lịch sự sao?”

Ông Long cũng đẩy Tần Minh vài cái, sắc mặt không vui, trước đó còn cảm thấy tính cách của Tần Minh không tồi, không ngờ hôm nay lại thất lễ như vậy. Khiến da mặt già của ông ta cũng có chút không chịu nổi.

Đường Tâm Di nói xong, Tần Minh cũng phải thu lại ánh nhìn, đầu tiên là nói lời xin lỗi, rồi lại nghiêm túc nhìn cô ta: “Chị Tâm Di, chị… đang có bệnh, hơn nữa… còn khá nghiêm trọng!”

Ông Long và Đường Tâm Di lập tức sửng sốt. Ông ta nhăn mặt nói: “Tiểu Tần, đừng nói linh tinh, Tâm Di sao có thể bị bệnh được, mau đi với tôi, Tâm Di, cháu đừng để ý đến lời của cậu ta!”

Nhưng Đường Tâm Di lại nhìn Tần Minh rất lâu, không còn vẻ cười đùa nữa, trầm giọng hỏi: “Vậy cậu nói xem, chị đây mắc bệnh gì? Nếu dám nói năng tầm bậy, chị đây sẽ không tha cho cậu!”

Tần Minh trầm ngâm đôi chút, nói: “Nếu không nhìn lầm, chắc chị Tâm Di đang bị trúng độc, à không, từ trúng độc không đúng lắm, vì loại độc này căn bản là do tự cơ thể chị sinh ra, có thể nói là bẩm sinh đã có”.

“Loại độc này sẽ không phát tác trong hai mươi năm đầu, khiến cho chị không hay biết, nhưng sau hai mươi năm, nó sẽ giống như đại hồng thủy, một khi phát tác thì không thể ngăn chặn, chị Tâm Di bây giờ chắc đang chịu cực khổ lắm đúng không?”

“Cái gì?! Trúng độc? Tâm Di, Tiểu Tần nói đúng không? Chuyện từ khi nào vậy?”, ông Long hoảng hốt hỏi.

Đường Tâm Di không trả lời câu hỏi của ông Long mà lại đánh mắt cho Tần Minh, tỏ ý bảo anh nói tiếp.

“Xem ra em đoán đúng rồi, hơn nữa loại độc mà cơ thể chị sinh ra, sẽ phát tác vào mười hai giờ đến ba giờ đêm, khi phát tác…”

Nói đến đây, Tần Minh ngừng lại, khó xử nhìn Đường Tâm Di, hai má Đường Tâm Di cũng ủng hồng lên, ánh mắt nhìn Tần Minh trở nên khác lạ.

“Không ngờ em trai lại biết y thuật, vậy em nói xem, em có cách nào chữa loại độc trong cơ thể chị không?”

Ông Long nghe Đường Tâm Di nói vậy, như là một sự xác nhận những gì Tần Minh nói! Ông ta kinh ngạc, không ngờ Tần Minh còn có tài này.

“Ừm…”

Tần Minh suy tư một lúc rồi cười nói: “Có hai cách, đơn giản và phức tạp, không biết chị Tâm Di muốn dùng cách nào?”

“Nói cách đơn giản trước đi!”, Đường Tâm Di gấp gáp nói.

“Khụ khụ…”

Sau khi ho khan vài tiếng, Tần Minh quay qua nhìn ông Long, bước tới nói thầm bên tai Đường Tâm Di.

Cảm nhận được hơi thở của người khác phái bên tai, cơ thể Đường Tâm Di hơi run lên, nhưng sau khi nghe thấy Tần Minh nói liền đỏ bừng mặt, lập tức đá anh một cước!

Tần Minh nhanh nhẹn tránh được, lùi sau hai bước vội vàng phẩy tay, cười khổ: “Chị Tâm Di, chị đừng giận, em chỉ đang nói thật mà thôi…”

“Hừ! Trông cậu đứng đắn, không ngờ suy nghĩ cũng đê tiện như vậy! Mau nói cách thứ hai đi! Nếu mà không khiến chị đây hài lòng, cậu đợi bị trả thù đi!”

“Vâng vâng vâng… em nói được chưa?”

Nói rồi, Tần Minh lại điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục bảo: “Cách thứ hai là ngâm thuốc, đồng thời phối hợp với châm cứu, có hơi phiền phức, nếu muốn trị dứt bệnh thì chắc cần… khoảng một tháng”.

“Thật chứ?”

Mắt Đường Tâm Di sáng lên, bệnh này của cô ta chỉ mình cô ta hiểu rõ, thật sự cũng giống như lời Tần Minh nói, sau hai mươi tuổi, mỗi ngày vào ban đêm đều sẽ dày vò cô ta đến chết đi sống lại.

Không biết đã đi bao nhiêu bệnh viện lớn, làm bao nhiêu xét nghiệm, nhưng các bác sĩ nổi tiếng đều nói như một, bảo cơ thể cô ta khỏe mạnh, không hề có bệnh gì.

Bây giờ, cuối cùng cũng gặp được một người nhìn ra bệnh của mình, hơn nữa còn nói một tháng là khỏi, không thể tưởng tượng nổi Đường Tâm Di lúc này đang kích động như nào.

“Đương nhiên là thật, em và chị Tâm Di coi như vừa gặp đã thân, sao có thể lừa chị được?”, Tần Minh cười cười.

Nghe anh nói rồi, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Di khẽ cong, kiễng chân nói nhỏ bên tai Tần Minh địa chỉ của mình, rồi cô ta còn thè lưỡi lén liếm thùy tai của anh xong cười rộ lên chạy mất.

“Vãi! Đúng là yêu tinh!”

Tần Minh thầm chửi một tiếng, lập tức lau vành tai mấy cái, cảm thấy cơ thể khô nóng, nhưng sau đó phát hiện ông Long đang nhìn anh, anh mới ngượng ngùng cười, nói: “Ông Long, chúng ta đi chứ?”

Ông Long lắc lắc đầu: “Ha ha… thằng nhóc cậu đúng là đào hoa!”

Nói rồi, hai người lên xe đỗ ngoài Giám Bảo Các nhưng lại có một cuộc điện thoại gọi tới, nói cần đến thành phố Thanh Hải họp, không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi lại chuyện đi chợ đồ cổ về sau…


Chương 50: Độc tự cơ thể sinh ra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang