• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Sau một đêm tu luyện, Tần Minh chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng hơi cong lên. Nhờ ngày nào cũng được ăn một bát Long Cốt Thang, cuối cùng anh cũng đã đột phá đến cảnh giới Đoàn Cốt trung kỳ, ngoài ra, sức mạnh và khối lượng chân khí dự trữ cũng được tăng lên không chỉ một bậc.

Bước ra khỏi phòng, thấy Hiểu Yến đang ăn điểm tâm trong phòng ăn, Tần Minh chỉ biết cười khổ, cô nàng này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần như thế đó, anh chẳng biết cô ấy đã tự mở cửa vào nhà từ bao giờ luôn.

“Anh tỉnh rồi à? Chàng đại lười, mau tới ăn chút gì đó đi. Em có mua cháo trứng muối thịt nạc cho anh nè, còn cả bánh bao hấp nữa, thơm ghê chưa!”

“Okay!”

Tần Minh đáp lời, sau khi rửa qua mặt mũi bèn ngồi xuống cùng thưởng thức bữa sáng với Chu Hiểu Yến. Ăn uống xong xuôi, anh lại lái xe chở Chu Hiểu Yến đến bệnh viện.

“À Hiểu Yến này, lát nữa em cho anh số điện thoại của anh trai em nhé, để anh lưu lại vào máy!”

Chu Hiểu Yến khẽ “ồ” lên, tò mò hỏi: “Sao tự dưng anh lại muốn có số điện thoại của anh ấy thế? Anh tìm anh ấy có chuyện gì à?”

Tần Minh khẽ liếc Chu Hiểu Yến một cái, sau đó mỉm cười trêu chọc cô nàng: “Cũng chẳng có chuyện to tát gì. Nhưng, chẳng phải đứa em rể như anh cũng nên thỉnh thoảng tìm anh vợ tâm sự à? Hê hê…”

Chu Hiểu Yến vẫn rất thích mấy kiểu lời “cợt nhả” này của Tần Minh, cô khẽ đấm nhẹ anh, rồi nhắn tin gửi phương thức liên hệ của Chu Thiếu Hoa cho anh.

“À đúng rồi, anh trai em ấy à… có đôi lúc cực kỳ không đứng đắn, vả lại còn thích trêu chọc đùa nghịch nữa, anh đừng để anh ấy làm hư mình. Nếu anh ấy muốn dẫn anh đi mấy cái club gì gì á, thì anh hãy…”

“Từ chối ngay đúng không? Yên tâm đi, anh biết mà, em cứ việc thoải mái yên tâm về người luôn biết giữ mình trong sạch như anh đi nhá!”

Nghe vậy, Chu Hiểu Yến cười khanh khách gật gật đầu, tỏ thái độ vô cùng hài lòng về Tần Minh.

Sau khi vào đến bệnh viện và châm cứu xong cho Chu Nghĩa Minh, Tần Minh liền vội vàng cáo từ rồi rời đi, đồng thời gọi điện cho Chu Thiếu Hoa.

“A lô. Ai vậy?”

“Tôi là Tần Minh đây. Bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh một lát, có chút việc cần anh giúp đỡ!”

“Hả? Ồ! Hóa ra là cậu đấy à, cậu tìm tôi thì chắc chắn tôi có thời gian rồi. Trước tiên nói thử coi, cậu muốn tôi giúp cậu chuyện gì?”

Sau đó Tần Minh liền kể ngắn gọn chuyện của anh trai Giả Huyên. Sau khi nghe xong, Chu Thiếu Hoa rất vui vẻ đồng ý, rồi hẹn hai tiếng sau sẽ gặp mặt tại một quán cà phê gần bệnh viện.

Cúp điện thoại, Tần Minh thấy vẫn còn nhiều thời gian nên tiện thể chạy đến nhà Giả Huyên, châm cứu cho cô giáo mình.

“Tần Minh, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em… Đã nghĩ ra được biện pháp nào chưa?”, Giả Huyên lo lắng hỏi han.

Tần Minh khẽ gật đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai đối phương ý bảo hãy yên tâm: “Cô Giả, cô không cần lo lắng quá đâu ạ, hôm nay em nhất định sẽ đón được anh trai cô ra ngoài, có điều… Cô có chắc chắn là anh mình bị bắt ở club Hoàng Thạch không vậy?”

“Đúng mà, là Hoàng Thông nói với cô như vậy. Cô nghĩ cậu ta cũng không cần thiết phải lừa cô làm gì.”

“Vâng, vậy thì tốt!”

Sau khi xác nhận lại, Tần Minh liền gật đầu, rồi lại trấn an Giả Huyên thêm một bận, sau đó lái xe tới quán cà phê gần chỗ bệnh viện.

Vừa bước vào quán cà phê, Tần Minh lập tức nhìn thấy Chu Thiếu Hoa đang vẫy tay với mình, bèn mỉm cười đi tới. Bên cạnh Chu Thiếu Hoa lúc này còn có một người thanh niên khác đang ngồi.

“Nào, Tần Minh, để tôi giới thiệu trước nhé, đây là bạn của tôi - Thẩm Nghị, cũng coi là người trong giới thượng lưu tại thành phố Đông Minh này, con ông cháu cha điển hình đấy nhé, hê hê…”

Chu Thiếu Hoa nói xong, Thẩm Nghị liền đứng dậy gật đầu chào hỏi Tần Minh, còn chủ động bắt tay anh, rồi nói: “Cậu chính là Tần Minh đấy à? Lúc trước tôi từng nghe Thiếu Hoa kể nhiều về cậu lắm, y thuật giỏi giang đến mức có thể kéo bác Chu đang bước vào Quỷ Môn Quan quay về, lợi hại, lợi hại!”

“Anh Thẩm khách khí quá, tôi cũng chỉ có chút tài mọn mà thôi, quan trọng vẫn là do bác Chu phúc lớn mạng lớn!”

Sau khi trò chuyện đôi câu, Tần Minh liền đi thẳng vào chủ đề chính.

“Anh trai một người bạn của tôi bị Hoàng Thông đặt bẫy, hiện giờ đang bị nhốt cả club Hoàng Thạch, không biết hai anh có thể giúp tôi cứu anh ta ra ngoài được chăng?”

Thẩm Nghị và Chu Thiếu Hoa khẽ liếc nhau một cái. Sau đó Thẩm Nghị bật cười khẽ, lập tức hỏi: “Tần Minh, chắc hẳn người bạn kia của cậu là phụ nữ đúng không? Hê hê… Hoàng Thông là một tên nổi danh háo sắc trong giới nhà giàu đó, trước kia hắn ta từng dùng thủ đoạn tương tự để nhục nhã không ít con gái nhà lành đâu.”

Hàng mày kiếm của Tần Minh khẽ nhíu, nói vậy thì, tên Hoàng Thông kia đúng là tội ác chất chồng, một kẻ chỉ biết gây họa!

“Có điều, tôi nghe bảo hình như hôm qua Hoàng Thông bị ai đó đánh đến mức phải nhập viện, hê hê… cũng coi như kẻ ác phải bị chịu trừng phạt!”

Thẩm Nghị vừa dứt lời, Tần Minh lập tức cười khổ, sau đó nói: “Là tôi đánh đó, hôm qua tên kia bị tôi bắt ngay tại trận, thế rồi nhất thời không nhịn được nên ra tay hơi nặng chút!”

“Đệch!”

Sau khi văng tục một câu, Chu Thiếu Hoa liền giơ ngón cái lên với Tần Minh, rồi lại bảo với Thẩm Nghị: “Không chê vào đâu được, chỉ riêng chuyện này, thì chắc chắn chúng ta cũng phải giúp đỡ rồi nhỉ?”

“Chính xác!”, Thẩm Nghị gật đầu cười đáp.



Tại club Hoàng Thạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK