• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ả? Nghiêm trọng...khụ khụ...như vậy sao?”

Tần Minh thành khẩn gật đầu: “Cô Giả, nếu như cô đã biết cô mắc hen phế quản rồi, tại sao lại không đến bệnh viện điều trị? Bệnh tình cũng đã kéo dài nhiều ngày rồi, cũng đã chuyển xấu, cô có biết không ạ? Cô làm vậy là không có trách nhiệm với sức khoẻ của bản thân đấy ạ”.

Nghe những lời này của Tần Minh, Giả Huyên chợt co rúm người trên ghế sô pha, vùi đầu vào hai đầu gối, không nói gì.

Tần Minh thấy dáng vẻ của cô ta như cô con dâu bị mắng, cũng mềm lòng, thế nhưng anh cũng thấy bản thân cũng không nói quá nặng lời, nhiều nhất cũng chỉ nói ra sự thật mà thôi.

“Cô Giả ơi...em...”

“Đừng nói gì nữa, Tần Minh, khụ khụ...bây giờ cô không đủ tiền nằm viện, nếu em cảm thấy không chữa được bệnh này cho cô, thì phiền em kê cho cô toa thuốc, cô sẽ cố gắng, nói không chừng có thể vượt qua”.

“Hơn nữa, hen phế quản cũng là bệnh mãn tính, bệnh lúc tốt lúc trở xấu, khụ khụ...”

Nghe những lời này, Tần Minh càng cau chặt mày hơn, anh biết, tuy nói lương của giáo viên đại học không bằng các giáo sư, nhưng cũng phải tầm năm sáu ngàn tệ, hơn nữa còn được hỗ trợ đủ các loại bảo hiểm, tại sao đến cả bệnh hen phế quản cũng không vào viện được?

Hơn nữa, ngày thường vẫn thấy Giả Huyên rất phóng khoáng, còn nhớ hồi năm nhất còn tự bỏ tiền túi ra mời cả lớp ăn cơm, hoàn toàn không phải kiểu người không nỡ tiêu tiền?

Nghĩ tới đây, Tần Minh hỏi: “Cô Giả, có phải cô có điều gì khó nói còn giấu không? Nếu có thể cô cứ nói với em, có lẽ em sẽ giúp được cô?”

“Khụ...khụ khụ...ha ha...không có gì...”

Giả Huyên cười khổ, nghĩ tới những chuyện vặt vãnh của mình, mà thấy đắng lòng.

Cô ta khá hiểu Tần Minh, sinh viên nghèo từ vùng núi tới, tuy y thuật tốt, nhân phẩm tốt, nhưng những thứ này đâu có thể giúp được cô ta.

“Vô ích thôi, cảm ơn ý tốt của em, nhưng em không giúp được gì cho cô đâu, cô sẽ tự nghĩ cách, nếu thật sự không thể gắng gượng được nữa...thôi bỏ đi, khụ khụ...không nhắc tới mấy chuyện này nữa, đúng rồi, vết thương trên đầu em, bây giờ thế nào rồi?”

Thấy Giả Huyên cố giấu không nói những tâm sự của mình, mà hơn nữa đây cũng là chuyện đời tư của người ta, cho nên Tần Minh cũng không hỏi gì thêm.

“Dạ cô yên tâm, em không sao, nhưng bệnh của cô, em có thể chữa được”.

“Thật sao?”

Giả Huyên mừng rỡ, bệnh hen phế quản này đã dày vò cô ta khá lâu rồi, nhất là về đêm, ho không ngủ được.

Tần Minh cười khổ gật đầu, tự tin nói: “Vâng, dùng châm cứu, không bao lâu có thể chữa khỏi bệnh của cô”.

Nói rồi, liền rút bộ châm cứu do ông Lâm tặng cho, nói: “Cô nằm xuống đi, sau đó...sau đó cởi áo ra...em cũng không thể châm cứu xuyên qua lớp áo được”.

Vừa nghe thấy phải cởi áo, Giả Huyên liền xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Thật sự...phải cởi sao? Cô...khụ...khụ khụ...”

Giả Huyên lại ho thêm một tràng nữa, khiến mặt và cổ của cô ta đỏ gắt lên, lúc này cô ta không còn do dự gì, sau khi cởi áo bông bên ngoài, chỉ còn lại chiếc áo ngực.

Nhìn thấy cơ thể không chút mỡ thừa, cùng với làn da trắng nõn, để lộ vẻ đẹp tròn đầy của người con gái Giang Nam, không khỏi khiến Tần Minh phải nuốt nước bọt, nhất thời ngẩn người ra.

Thấy bộ dạng của Tần Minh, Giả Huyên khẽ thở hắt một tiếng, sau đó liền hỏi: “Cái này...chắc không cần cởi nữa chứ?”

Nghe vậy, Tần Minh bất giác lắc đầu, rồi nói đúng một chữ, cởi!

“Em! Vậy em đi đi, cô không chữa nữa”, Gỉa Huyên không do dự mà nói.

Nghe vậy, Tần Minh cười trừ một tiếng, ngượng ngịu quay đầu qua một bên nói: “Ừm...không cởi cũng được ạ, ha ha...vừa rồi em chỉ đùa với cô thôi ạ, cái đó...cô đừng để bụng ạ”.

“Hừ! Ngày thường thấy em thật thà, không ngờ đầu óc cũng chẳng đứng đắn chút nào”.

Sau khi cằn nhằn mấy câu, Giả Huyên liền nằm xuống ghế sô pha, đặt hai tay lên bụng, để tránh sự bối rối, và quyết định nhắm nghiền mắt, đợi Tần Minh châm cứu.

“Phù...”

Tần Minh thở hắt một tiếng, lấy lại bình tĩnh sau phút rung động vừa rồi, rút bộ kim châm ra, châm vào bốn huyệt Thiên Vinh, Nhân Nghênh, Thuỷ Đột, Khí Xá, sau đó còn châm thêm mười mấy kim ở vùng bụng.

Đồng thời mỗi kim của Tần Minh đều rất kỹ lưỡng, dựa theo bệnh tình của Giả Huyên, và trạng thái cơ thể đã tổng hợp khi bắt mạch, hơn nữa độ nông sâu và cách châm kim vào mỗi huyệt đều không giống nhau, chứng tỏ rất chuyên nghiệp.

“Cô Giả, lát nữa có thể cô sẽ cảm thấy có luồng khí nhẹ truyền từ cổ họng tới phổi, đó là hiện tượng bình thường, không cần phải tỏ ra ngạc nhiên, cứ giữ trạng thái bình thường, cô hiểu chưa ạ?”

“Ừ...cô hiểu”.

Tần Minh gật đầu, sau đó chia chân khí trong người thành bốn phần, bàn tay khẽ chạm qua bốn cây châm trên cổ Giả Huyên, bốn luồng chân khí đi qua bốn cây kim mà truyền tới bốn huyệt.

Vù vù...

Ngay giây sau, bốn cây kim bắt đầu lắc lư theo nhịp khác nhau, gần như lay động cả các kinh mạch của Giả Huyên, tiếp theo đó, Giả Huyên cảm thấy có bốn luồng khí nhỏ lần lượt từ cổ họng truyền tới, sau khi đi vào phổi, toàn thân cảm thấy mát lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK