"Sợ anh? Xùy! Anh cũng hơi đề cao mình quá rồi nhỉ? Lý Lâm Hiên, khoản nợ lần trước tôi còn chưa tính với anh, lần này lại đến tìm cớ hay sao?"
Lúc Lưu Đại Sơn và Lý Lâm Hiên nói chuyện, Lưu Diệp nhỏ giọng giới thiệu với Tần Minh: "Người kia tên là Lý Lâm Hiên, cũng là ông chủ của một cửa hàng đá quý vừa và nhỏ. Hai tháng trước, tên này lừa bố tôi mua một viên đá thô mà bên trong chả có miếng phỉ thúy nào, mất không ít tiền. Cái tên này kiểu như đố kỵ với chuyện buôn bán đồ cổ của nhà tôi, hừm!"
Nghe thấy vậy, Tần Minh đại khái cũng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì. Chẳng trách lúc hai người này nói chuyện lại sặc mùi thuốc súng như vậy, hóa ra là một đôi oan gia.
"Ông Lưu, vừa nãy không phải ông nói muốn kiếm món hời sao? Vừa hay đại hội cược đá lần này có ba miếng đá thô do Lâm Hiên Các tôi cung cấp, đều là loại tốt nhất, thế nào? Ông muốn đi xem thử không?", Lý Lâm Hiên cười nói.
Mà Lưu Đại Sơn cũng không phải kẻ ngu, ông ta không tin rằng Lý Lâm Hiên có thứ tốt mà lại nghĩ đến mình, tám phần mười là muốn lừa mình một vố.
Nghĩ đến đây, Lưu Đại Sơn hừ một tiếng rồi nói: "Thật ngại quá, tôi chơi đồ cổ, không hiểu biết mấy thứ ngọc ngà châu báu gì đó lắm nên không tham gia cùng được rồi. Hôm nay đến cũng chỉ là đứng ngoài xem mà thôi”.
Nói xong, Lưu Đại Sơn kéo Tần Minh và Lưu Diệp rời đi. Nhưng nào ngờ Lý Lâm Hiên vẫn không tha, sau khi kéo Lưu Đại Sơn lại thì ra vẻ chân thật nói: "Ông Lưu, chuyện lần trước là hiểu lầm. Ông rộng lượng đừng chấp nhặt tiểu nhân, hàng lần này đảm bảo là hàng cao cấp. Nếu không tin, ông có thể đi kiểm định cùng tôi!"
"Hơn nữa, cuối cùng có mua hay không, quyền quyết định nằm trong tay ông mà, tôi cũng không thể ép mua ép bán. Ông sợ cái gì chứ?"
Nghe thấy vậy, Lưu Đại Sơn mới lộ ra vẻ dao động, ông ta nghi ngờ nhìn Lý Lâm Hiên, nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Tôi sợ anh à? Hừm! Đi, đi xem xem!"
Sau khi Lưu Đại Sơn đồng ý, sắc mặt Lý Lâm Hiên trở nên vui vẻ, có chút cảm giác đạt được quỷ kế. Nhưng điều này đều bị người có năng lực quan sát cực đỉnh là Tần Minh nhìn thấu, anh lập tức thầm cười khẩy trong lòng.
"Lần này, tám phần là Lý Lâm Hiên có mưu đồ xấu xa gì đó rồi!", trong lòng Tần Minh chợt nghĩ.
Đi tới góc đông bắc của đại sảnh, lúc này bên đó đang có rất nhiều người vây xem một miếng đá thô, thỉnh thoảng thì thầm với nhau vài câu. Nghe ra thì đánh giá khá cao miếng đá thô đó.
"Miếng đá thô này cực kỳ chất lượng, lớp vỏ đá nguyên sơ đã mơ hồ hiện ra ánh sáng xanh lục rồi. Theo tôi thấy, khả năng giá trị tăng lên là rất lớn".
"Ừm, đúng vậy, giá cả xem ra cũng không đắt lắm, một trăm ngàn. Nếu như thật sự tăng giá, một khối lớn như này, lời được gấp vài lần cũng không phải chuyện khó!”
Lý Lâm Hiên đưa đám người Lưu Đại Sơn qua đây, gã ta cười ha ha, chỉ vào miếng đá thô đang được mọi người vây xem: "Ông Lưu, đây chính là một trong ba miếng đá thô tôi mang đến hôm nay. Ông có thể xem xét hộ người anh em này!"
Không cần Lý Lâm Hiên nói, Lưu Đại Sơn đã đi tới chỗ miếng đá thô đó, tỉ mỉ quan sát.
Không thể không nói, bất luận là nhìn từ bề ngoài, màu sắc hay tính chất thì miếng đá thô này đều thuộc hàng cao cấp, hơn nữa chào giá cũng không phải là đắt.
"Ông chủ Lý, miếng đá thô này của anh, tôi lấy! Bây giờ có thể hoàn thành thủ tục mua bán!", một người trung niên mặc vest đen vội vàng nói.
Mà khi ông ta nói xong, lập tức có không ít người tăng giá. Người trả giá cao sẽ được, đây là quy định xưa nay trong đại hội cược đá.
Cũng không lâu sau, miếng đá thô này được thổi lên giá năm trăm ngàn. Thậm chí còn có người tiếp tục tăng giá, vì vậy mà người đến đây vây xem càng ngày càng nhiều, khơi ra làn sóng cao trào đầu tiên của đại hội cược đá lần này.
Thấy thế, Lý Lâm Hiên vô cùng vui vẻ, gã ta liếc mắt nhìn Lưu Đại Sơn rồi cười nói: "Ông Lưu, lần trước là lỗi của người anh em này. Nếu như lần này ông muốn lấy miếng đá, vậy thì không cần nói nhiều nữa, bốn trăm ngàn, ông cầm đi!"
"Thật chứ?", Lưu Đại Sơn gấp giọng hỏi.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lưu Đại Sơn, Lý Lâm Hiên nở nụ cười, gật đầu nói: "Thật!"
Ngay lập tức, rất nhiều người ở đây đều chép miệng, một miếng đá với vẻ ngoài tốt như vậy, mua lại với giá bốn trăm ngàn thì chỉ có kiếm bộn tiền chứ không lỗ.
Tần Minh nãy giờ ngoảnh mặt làm thinh, bấy giờ mới chăm chú nhìn Lý Lâm Hiên. Hai mắt anh lóe lên ánh sáng vàng nhạt, nghe được tiếng lòng lúc này của Lý Lâm Hiên.
"Hừ! Cái đồ chẳng biết suy nghĩ, không biết là sau khi chi bốn trăm ngàn để mua lại một khối đá thô mà mở ra chỉ có trống rỗng thì ông sẽ có biểu cảm thế nào. Một lúc nữa lại dụ ông mua hai miếng giả đá thô này để ông từ từ cảm nhận nỗi đau khổ vậy!"