Vậy nên, khi Lưu Đại Sơn gõ búa chốt giá, Tần Minh vội vã ngăn lại: "Chú Lưu, theo cháu thấy, miếng đá thô này không có giá trị gì cả, chả khác gì miếng đá bỏ đi, không đáng giá một đồng".
Lưu Đại Sơn nghe thấy vậy thì đơ cả người, ông ta nhìn Tần Minh với vẻ kinh ngạc. Còn Lý Lâm Hiên lại nói một cách lúng túng: "Thằng nhóc này, cậu ở đây nói xằng nói bậy gì đó! Chẳng lẽ mắt nhìn của cậu còn tốt hơn bao nhiêu người trong nghề ở đây?"
"Ha ha..."
Tần Minh cười khẩy, lập tức nhìn thẳng vào Lý Lâm Hiên rồi nói: "Tôi nghĩ ở đây có lẽ có không ít người trong nghề đã nhìn ra được vấn đề của miếng đá thô này. Quan kỳ bất ngữ chân quân tử (*), chỉ là không nói ra mà thôi!"
(*) Quân kỳ bất ngữ chân quân từ: Người ngoài đứng xem chơi cờ không được lên tiếng (mách nước) thì mới gọi là quân tử.
"Nhưng tôi không thể để chú Lưu của tôi mắc lừa, vì vậy tôi chỉ có thể nói ra thôi. Khối đá thô này đã bị người khác gian lận, ruột của nó đã bị lấy ra hết. Mặc dù được người ta ngụy trang vô cùng tốt, nhưng dùng kính lúp thì không khó nhìn ra trên đó có dấu vết gắn lại".
Tần Minh nói xong thì lập tức trở thành tiêu điểm. Lúc này có mấy người trung niên và một ông già khẽ gật đầu, nhưng cũng rất nhiều người vẫn lộ vẻ nghi ngờ đối với anh.
Dù sao cái lĩnh vực cược đá này, ngoại trừ thiên phú ra thì còn phải dựa vào kinh nghiệm hàng ngày tích lũy nữa. Với lời nói của một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, thì độ tin cậy trong lòng mọi người thật sự không lớn lắm.
Thà tin là có, chứ không thể tin là không. Lưu Đại Sơn biết rõ Tần Minh không phải là hạng người ăn nói lung tung nên cũng không vội chốt giá. Ông ta vừa quan sát tỉ mỉ miếng đá thô, vừa âm thầm suy nghĩ trong lòng.
"Cậu bớt ăn nói hàm hồ lại! Ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện! Hừ, chất lượng của miếng đá này rõ như ban ngày. Theo tôi thấy, tên nhóc nhà cậu là cố ý đến đây phá rối đúng không?"
"Phá rối? Ha ha... Vậy không biết ông Lý có dám đánh cược với tôi không. Cắt đá ngay tại đây, nếu như bên trong có ngọc, tôi đền cho ông một ngôi biệt thự, nhưng nếu như không có, tôi cũng không cần nhiều, ông đưa tôi năm triệu, thế nào?"
Lý Lâm Hiên giễu cợt một tiếng, khuôn mặt tràn ngập vẻ khinh thường: "Biệt thự? Biệt thự gì mà đáng giá năm triệu? Chỉ dựa vào một tên nhóc trên người chả có món hàng hiệu nào trên người như cậu cũng có thể ở trong một ngôi biệt thự như thế?"
"Ôi... người trẻ tuổi bây giờ đều điếc không sợ súng như vậy sao? Ăn nói lung tung khắp nơi!"
"Cũng thật là, cứ tưởng mình am hiểu đôi chút về kỹ thuật cược đá là không biết trời cao đất rộng. Còn lôi biệt thự ra đánh cược, quả thực nực cười! Muốn đánh cược cũng phải lấy ra thứ mình có nhé".
Nghe lời bàn tán của người xung quanh, Lưu Đại Sơn vội vàng kéo nhẹ Tần Minh mấy cái, nói với anh bằng giọng điệu trách cứ: "Tần Minh, đừng phá rối nữa! Chúng ta đi thôi, miếng đá thô này chú không mua nữa!"
Nói xong, Lưu Đại Sơn định kéo Tần Minh rời đi, còn Tần Minh lại cố ý không đi, anh lập tức móc ra một tấm thẻ đen rồi nói: "Đây là thẻ đen của Tập đoàn Chu Thị, chắc hẳn các vị đều biết chứ? Bây giờ không nghi ngờ việc tôi có biệt thự nữa đúng không?"
Nhìn tấm thẻ đen trong tay Tần Minh, tất cả mọi người đều im bặt không lên tiếng, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, không hiểu sao một thanh niên trẻ tuổi lại có thể nắm giữ tấm thẻ đen cao quý của Chu Thị được? Lẽ nào người thanh niên này... có thân phận đặc biệt gì đó?
Thấy Tần Minh như thế, Lưu Đại Sơn và Lưu Diệp liếc mắt nhìn nhau, thầm thở dài một tiếng, trong chốc lát cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Bây giờ thật sự là đâm lao phải theo lao rồi.
"Ha ha... ông Lý, giá trị ngôi biệt thự kia của tôi chắc chắn hơn chục triệu. Bây giờ ông có thể nói với tôi, ông dám đánh cược rồi chứ?"
"Tôi..."
Lý Lâm Hiên tự dưng câm bặt, lần đặt cược này tất nhiên gã ta không dám nhận. Dáng vẻ ấp úng đó đối lập rõ rệt với sự tự tin của Tần Minh, khiến mọi người đồng loạt cau mày lại, trong lòng trong chốc lát cũng có chút nghi hoặc.
"Chẳng lẽ, ông ta thật sự bị người thanh niên này nói trúng rồi? Nếu không thì sao Lý Lâm Hiên lại không dám cược với cậu ấy?"
Thấy dáng vẻ hơi chột dạ của Lý Lâm Hiên, Lưu Đại Sơn lập tức hiểu ra, ông ta chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, cái đồ khốn nạn nhà anh, nói mau! Đây có phải là cái bẫy mà anh cố tình gài tôi không? Nếu không có Tần Minh, ông đây thật sự bại dưới tay anh rồi!"
"Đệt! Xem ra thật sự là bị thanh niên kia nói trúng rồi, Lý Lâm Hiên sớm đã biết miếng đá thô này có vấn đề, còn không biết xấu hổ mà đem đến đây bán! Quá giả dối đi!"
"Sự việc đơn giản như vậy thôi? Theo tôi thấy, nói không chừng lõi của miếng đá thô này chính là bị Lý Lâm Hiên lấy sạch, sau đó lại đem miếng đá nhìn bề ngoài có vẻ tốt đến đây, chuẩn bị gài bẫy người khác, đồng thời ông ta cũng có thể kiếm thêm một khoản lớn".
"Hả? Nếu thật sự như vậy, xem ra sau này không thể hợp tác cùng với Lâm Hiên Các nữa rồi. Mẹ nó, tâm tư thế này cũng hiểm độc quá rồi!"
Lúc này sắc mặt Lý Lâm Hiên đã đỏ ngầu, gã ta nhận lấy ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh cũng những tiếng chửi rủa châm chọc chói tai thì trừng mắt nhìn Tần Minh, căm hận đến mức cắn răng nghiến lợi.
Còn Tần Minh lại chẳng để ý đến gã ta, anh nhìn ông lão đang quan sát một miếng đá thô khác mà Lý Lâm Hiên mang tới.
Trước đây Tần Minh từng chú ý đến ông lão này, sau khi anh nói ra vấn đề của miếng đá thô trước đó, người đầu tiên gật đầu thầm khen chính là ông lão này.
Ông lão này chắc chắn là một cao thủ cược đá!
Nghĩ đến đây, ánh sáng thần kỳ trong đầu Tần Minh bỗng lóe lên, sau khi lắc lắc đầu thì nhìn chằm chằm vào ông lão kia, trong đôi mắt lại có ánh vàng lấp lóe...