“Đừng… đừng mà! Quản lý Tôn, anh… anh đừng chấp đứa không có mắt như em. Em không thể mất công việc này được! Xin anh hãy cho em ở lại, cho em ở lại đi mà!”, Vương Hà túm chặt lấy áo Tôn Hoành, khóc bù lu bù loa cầu khẩn.
Làm việc ở đây, lương cơ bản hằng tháng của cô ta đều vào khoảng năm ngàn tệ, nếu bán được một căn nhà nào đó thì tiền thưởng nhận được còn nhiều hơn cả người làm quản lý bình thường, tất nhiên cô ta không muốn đi rồi.
Hất tay Vương Hà ra, song trên mặt Tôn Hoành lại không có lấy một chút đồng tình nào, ông ta nói: “Cô bị khách hàng khiếu nại không chỉ một hai lần thôi đâu. Lần này cô có cầu xin tôi cũng vô ích, tự mình có mắt không tròng, không thể trách người khác được”.
Sau khi nghe thấy vật, Vương Hà lại quay sang cầu xin Tần Minh, vừa không ngừng giãy dụa vừa nói: “Anh… anh Tần, xin lỗi anh, là tôi có mắt như mù, mong anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi sửa… chắc chắn sẽ sửa sai mà!”
Tần Minh không phải người gió chiều nào theo chiều ấy, vừa nãy anh đã bị sỉ nhục như thế mà vẫn còn nhẫn nhịn được, nhưng điều duy nhất khiến anh không thể nhịn nổi đó là bị nói thành con rơi, như thế có khác nào đang chửi luôn cả bố mẹ anh đâu? Chuyện này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Tần Minh.
“Xử lý cô ra sao là quyết định nội bộ của tập đoàn Chu Thị, tôi không có quyền lên tiếng trong chuyện này!”
Nghe Tần Minh nói vậy, Tôn Hoành cũng không lằng nhằng thêm nữa, ông ta lập tức vung tay với mấy bảo vệ, rồi nói: “Đuổi cô ta ra ngoài!”
“Trong vòng ba ngày, tôi sẽ bảo bộ phận tài vụ kết toán hết tiền lương của cô. Cô, đã bị đuổi việc rồi!”
“Đừng… đừng mà! Các người không thể làm như vậy được!”
Dù gào thét khản cả cổ, song cuối cùng Vương Hà vẫn bị đuổi ra khỏi cửa. Phần đông những người có mặt ở đây đều là nhân vật có tiếng tăm tại thành phố Đông Minh, họ đã sớm quen với mấy loại chuyện kiểu này từ lâu rồi, thế nên cũng chỉ lắc đầu, căn bản không rảnh quan tâm đến sống chết của một nhân viên quèn.
Nhưng tất cả lại nhìn Tần Minh bằng con mắt hoàn toàn khác, người trẻ tuổi như thế mà đã có thể nhận được thẻ đen của Chu Thị với đãi ngộ đặc biệt, cho dù tính trong cả thành phố Đông Minh thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tất cả bọn họ đều biết sơ sơ về sự khôn khéo của Chu Nghĩa Minh, cậu thanh niên mà ông ta coi trọng tất nhiên sẽ có chỗ bất phàm, bởi vậy, không ít người đều nảy sinh suy nghĩ muốn kết giao. Xã hội hỗn tạp hiện giờ chính là vậy đó, nhiều bạn bè nhiều bằng hữu sẽ có thêm nhiều con đường, không có điều gì xấu cả.
Mà cũng có không ít người quay đầu rời đi, thường ngày họ đã quen với tư thái ở tít trên cao rồi, muốn bảo bọn họ hạ thấp tư thái của mình xuống để kết giao với một tiểu bối đáng tuổi con cháu họ ư, họ không làm được.
Sau khi trận ồn ào trước đó qua đi, Tôn Hoành mới dè dặt hỏi: “À… cậu Tần, vừa nãy cô cả của chúng tôi đã dặn dò trước rồi, tôi sẽ chuyển căn biệt thự số 07 ở khu A đến dưới danh nghĩa của cậu, cậu thấy sao ạ?”
Câu này vừa được nói ra, không ít người khựng lại hành động, bọn họ cũng biết biệt thự của nhà họ Chu là căn 07 khu A, bởi thế, chẳng phải Tần Minh sẽ trở thành hàng xóm của người nhà họ Chu sao? Hơn nữa, câu này còn do chính miệng đại tiểu thư nhà họ Chu dặn dò đó.
Địa vị của Tần Minh trong lòng rất nhiều người bất giác tăng lên không ít.
Tần Minh mỉm cười, gật đầu nói: “Được, vậy cứ làm theo những gì mà cô cả của các ông nói đi”.
“Vâng, vâng ạ!”
Tôn Hoành đáp lời ngay tức khắc, đầu tiên đưa chìa khóa biệt thự cho Tần Minh trước, cho dù lúc này Tần Minh không đem theo hộ khẩu, thế nhưng vì được châm chước nên không tốn quá nhiều thời gian họ đã giao sổ đỏ đến tận tay anh.
“Cậu Tần Minh, chúc mừng cậu, từ nay về sau căn biệt thự này sẽ thuộc quyền sở hữu của cậu.”
Nhìn chùm chìa khóa trong tay, Tần Minh không khỏi mỉm cười, sau khi bắt tay với Tôn Hoành xong, anh liền háo hức muốn đi đến căn biệt thự của mình để nhìn thử.
Đây chính là biệt thự đó! Bình thường anh cũng chỉ nhìn thấy trên ti vi, bây giờ lại được vào đó ở, tất nhiên sẽ cảm thấy mới lạ vô cùng rồi.
“Xin cậu Tần hãy chờ một chút!”
Tôn Hoành vội vã gọi Tần Minh lại, sau đó cuống quýt lấy một tờ phiếu đánh giá từ trong tay của nhân viên tiêu thụ, đưa về phía anh: “Hì hì… cậu Tần à, mỗi khi khách hàng mua hàng ở chỗ chúng tôi xong, họ đều sẽ điền một tờ phiếu khảo sát đánh giá nhân viên. Bỏ qua cô gái Vương Hà lúc nãy, coi như hiện giờ tôi tiếp đãi cậu, liệu cậu có thể bỏ thêm chút thời gian để điền phiếu này được không?”
Nghe xong, Tần Minh liền đoán được suy nghĩ của Tôn Hoành, anh cười cười, rồi nhận lấy chiếc bút trong tay người nhân viên tiêu thụ khác, sau đó đánh giá 5 sao lên tờ phiếu kia.
“Cám ơn cậu Tần!”
Nói xong, Tôn Hoành cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, được Tần Minh đánh giá 5 sao như thế, suy cho cùng, ông ta vẫn có thể yêu tâm ngồi trên chiếc ghế giám đốc này được rồi.
“Cậu Tần, bây giờ tôi sẽ đi xem phòng cùng cậu nhé ạ? Xem xem nếu như thiếu đồ đạc gì, tôi cũng có thể chuẩn bị đầy đủ hơn giúp cậu!”
“À… được thôi, vậy thì phiền ông rồi!”
Dứt lời, Tần Minh liền tạm biệt mấy người Vương Văn Trung, sau đó đi theo Tôn Hoành rời khỏi bộ phận tiêu thụ tòa nhà. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại réo vang, Tần Minh lấy ra xem, chẳng ngờ lại thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình là… Giả Huyên.