Phùng Thiến ngây người ra, lông mày dựng thẳng, cô ta quay đầu nhìn Tần Minh rồi nói với giọng tức giận: "Anh nói gì? Bảo tôi xuống xe á? Bổn cô nương cớ gì mà phải xuống xe, không phải đã nói là đến nhà hàng Lange ăn món tây sao!"
Tần Minh trợn tròn mắt: "Trời ạ... Đội trưởng Phùng Thiến, trước đó chẳng qua là diễn kịch thôi, ok? Có phải cô nhập vai sâu quá rồi không? Còn ăn đồ tây, cô biết đồ tây ở đó đắt cỡ nào không! Một sinh viên nghèo như tôi không mời nổi cô đâu".
Phùng Thiến cứng họng, ngẫm lại cũng phải. Trước đó Tần Minh vốn là giúp cô ta, không bảo cô ta mời cơm đã là tốt rồi, đâu có lý nào để Tần Minh tốn kém.
Nhưng Phùng Thiến vừa nhìn thấy dáng vẻ giả nghèo của Tần Minh thì giận run cả người. Lái con xe Audi A7 gần một triệu tệ, nói anh là sinh viên nghèo thì ai mà tin chứ? Còn nói không mời nổi một bữa cơm kiểu Tây? Cho dù không muốn mời cũng không cần tìm lý do hèn mọn như thế chứ?
Nghĩ đến đây, Phùng Thiến uốn éo cái mông trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, mặc cho Tần Minh nói cái gì, cô ta cũng không xuống xe.
"Này... đội trưởng Phùng, cô như thế này cũng không hay lắm nhỉ? Hay là tôi lại đi tìm Trần Phi Kiệt một chuyến rồi nói rõ chuyện của chúng ta. Sau này dù anh ta có bám lấy cô nữa hay không, tôi sẽ không xen vào".
"Uy hiếp cô đây sao?"
Phùng Thiến chỉ vào mình rồi nói. Sau đó cô ta nở nụ cười với vẻ không quan tâm: "Vậy anh đi đi, cùng lắm đến lúc đấy tôi nói với anh ta tôi nhìn trúng anh, chủ động theo đuổi anh, có được không?"
"Đúng rồi, anh vẫn không biết tên Trần Phi Kiệt đấy là ai nhỉ? Anh ta chính là con trai của Phó Thị trưởng thành phố Đông Minh chúng ta. Hôm nay cũng coi như là anh đã đắc tội với anh ta rồi. Khiến anh ta bẽ mặt trước nhiều người như thế, nói không chừng trong lòng anh ta đã ghi thù anh rồi".
"Đệt! F*!"
Tần Minh lập tức văng tục, anh căm hận mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đắc ý của Phùng Thiến, hận không thể tát mình vài cái, mắng mình trước đó nhiều chuyện.
Lời người xưa nói thật sự không sai, hồng nhan họa thủy!
"Đội trưởng Phùng, tôi thật sự không có tiền mà, chiếc xe này là người khác tặng tôi, thật đấy".
"Tặng anh? Xì! Ai mà tin chứ? Sao không có ai tặng tôi một chiếc vậy? Này! Sao con người anh dài dòng, keo kiệt thế nhỉ, có còn là đàn ông không vậy? Nếu anh không đi, vậy thì hôm nay chúng ta cứ ở lì đây vậy!"
Thấy Phùng Thiến bày trò ăn vạ với mình, Tần Minh đau cả đầu. Anh mò trong túi tấm thẻ ngân hàng mà Lưu Diệp vừa đưa cho mình ở Sở Cảnh sát, thầm nói: "Hừ... tiền mới đến tay đã phải xuất ra rồi, thôi bỏ đi, coi như là của đi thay người vậy!"
Bọn họ theo chỉ đi dẫn đến nhà hàng kiểu tây Lange, Phùng Thiến vừa vào đã cố ý chọn một phòng riêng.
"Chào cô, bên tôi chỉ còn hai phòng riêng, vì vậy nên chi phí sẽ cao hơn một chút, phòng riêng này có phí là một ngàn tệ, được không ạ?"
Phùng Thiến gật gật đầu rồi bày ra bộ mặt không hề gì: "Không thành vấn đề, một ngàn thì một ngàn, dù sao cũng không phải là tôi chi tiền".
Tần Minh không còn gì để nói, anh mang vẻ mặt đau khổ đi vào phòng riêng cùng với Phùng Thiến. Mà sau khi nhìn thấy đồ ăn Phùng Thiến gọi và hóa đơn của họ, anh mới thật sự hiểu ra cảm giác khóc không ra nước mắt là như thế nào!
Hai phần bít tết thịt thăn đặc biệt năm trăm chín mươi tám tệ, hai phần tôm hùm Australia hai ngàn chín trăm chín mươi chín tệ, một phần cá ngừ cá hồi bảy trăm chín mươi tám tệ, một phần gan ngỗng kiểu Pháp tám trăm tệ, một phần trứng cá muối một nghìn một trăm tệ, cuối cùng còn thêm một chai Lafite 1982, tròn tám mươi ngàn tệ!
Nhìn bàn đồ ăn trị giá gần một trăm ngàn tệ, Tần Minh hơi nhếch khóe miệng: "Cô... cô gọi nhiều như vậy ăn hết được không?! Với cả chai rượu vang này, tôi thấy nước ép vẫn tốt hơn! Hay là... chúng ta trả lại đi?"
Nghe thấy vậy, Phùng Thiến vội vàng kêu phục vụ ở bên cạnh khui chai rượu vang, cô ta vừa nói vừa cười hà hà: "Anh có thể có chút lãng mạn không? Mời bạn gái ăn đồ tây thì rượu vang là hợp nhất!"
"Đội trưởng Phùng, cô đừng nhập vai sâu như vậy được không? Bây giờ người tên là Trần Phi Kiệt kia đã đi rồi! Sao cô vẫn là bạn gái của tôi chứ? Tôi thật sự đã có bạn gái rồi!"
"Ai nói vậy? Bây giờ tôi vẫn là bạn gái của anh, vừa nãy anh kéo tay tôi, chẳng lẽ kéo cho vui thôi sao? Hừm! Không có chuyện hời như vậy được!", Phùng Thiến vừa ăn uống bất chấp hình tượng vừa nói với Tần Minh.
Thấy Phùng Thiến vịn vào hành động của mình, Tần Minh lại hỏi: "Cô... cô có ý gì? Tôi nói cho cô biết..."
Đặt ly rượu xuống, Phùng Thiến cắt ngang lời Tần Minh: "Sao anh lắm lời vậy! Vẫn không hiểu là như thế nào sao? Đợi cô đây ăn xong bữa cơm này thì sẽ không phải là bạn gái của anh nữa. Tất nhiên nếu sau này Trần Phi Kiệt đó lại tới quấy rầy tôi, tôi vẫn là bạn gái của anh, hiểu chưa?"
"Xì! Kêu anh mời bữa cơm cũng phiền phức quá, đừng nhiều lời nữa, cẩn thận cô đây đánh luôn anh đấy!"