• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A lô, cô Giả?”

“Khụ khụ...ừm, là cô, Tần Minh, em...khụ khụ...bây giờ có thời gian không?”

Trong điện thoại vang lên những tiếng ho không dứt, Tần Minh cau mày, nói: “Không có việc gì, sao thế ạ? Còn nữa, tại sao cô ho nặng thế ạ? Cũng không đến bệnh viện khám sao?”

Giả Huyên cười khổ một tiếng, nói: “Không cần, cô cũng không phải bệnh nặng gì, bây giờ em...khụ khụ...nếu như không bận gì, thì có thể tới nhà của em một chuyến không? Có thể dùng đông y xem cho cô, dù sao em cũng là học sinh ưu tú của trường chúng ta”.

“Ồ, vậy được ạ, bây giờ em sẽ qua, đúng rồi, cô ở toà nào ạ?”

“Khụ khụ...toà ba của giáo viên, phòng 501, đến nơi ấn chuông là được rồi, bây giờ cô đang ở nhà”.

“Dạ được, em biết rồi ạ”, tắt điện thoại, Tần Minh liền xin lỗi Tôn Hoành: “Thật ngại quá, quản lý Tôn, bây giờ tôi có chút việc riêng cần xử lý, sợ là không thể xem nhà cùng ông rồi”.

“Ồ, không sao, còn đồ dùng trong nhà, tôi tự mình xem sao? Đương nhiên nếu như cậu có yêu cầu gì đặc biệt, bây giờ cũng có thể nói với tôi”.

Tần Minh cười xua xua tay nói: “Không có yêu cầu gì đặc biệt cả, ông cứ xem rồi làm được, còn về...không biết ông có tiện lái xe đưa tôi tới khu chung cư của trường đại học Đông Minh không?”

Tần Minh đưa tay sờ túi rỗng, cười gượng nói, bây giờ anh không còn một đồng dính túi, đến cả tiền đi xe bus cũng không có...

Tôn Hoành cười, đương nhiên đồng ý và lái chiếc Volkswagen Passat mà công ty đã chuẩn bị cho mình, một lúc sau, đã đưa Tần Minh đến bên ngoài khu chung cư của giáo viên trường Đại học Đông Minh.

Sau khi xuống xe Tần Minh nói lời cảm ơn, hỏi thăm vài người, rồi tìm thấy toà số ba, vừa định đi vào trong, liền bị bốn tên côn đồ không biết từ đâu nhảy ra vây lấy.

“Ranh con, tên Tần Minh đúng không? Đi cùng bọn tao một chuyến, anh Lang của bọn tao muốn gặp mày”, một tên trong số đó vung cây côn sắt trong tay, nói.

Tần Minh hơi híp mắt, những người này vừa nhìn liền biết là người của xã hội đen, thầm nghĩ không biết đã tội với bọn chúng từ lúc nào?

“Xin lỗi, bây giờ tôi không có hứng thú đi gặp anh Lang gì của mấy anh, không muốn gặp”.

“Khưa? Thằng ranh này, cũng ghê gớm phết nhỉ, có nhận ra ký hiệu này không?”, một tên côn đồ khác vừa nói, vừa chỉ vào hình xăm trên má phải của mình, và hỏi.

Tần Minh nhìn, liền tỏ ra vui mừng, lập tức thốt ra hai chữ: “Đầu chó”.

Ngay lập tức, bốn tên côn đồ có vẻ mặt lạnh lùng và hét lên: “Mẹ nó, định muốn đối đầu với Bang Chiến Lang chúng tao hả? Thằng ranh, mày...”

“Bớt nói mấy lời thừa thãi đấy đi! Cùng xông lên đi, tôi còn có việc khác”.

“Đánh nó!”

Cả bốn tên lần lượt vung gậy xông lên, hai mắt của Tần Minh loé sáng, mỗi khi tên côn đồ nào định xông lên đánh anh, anh luôn có thể tránh được trước, giống như biết rõ quỹ đạo tấn công của cả bốn tên.

Thế nhưng cả bốn tên côn đồ đều cảm thấy không mấy dễ chịu trước đòn tấn công của Tần Minh, với hai cú đấm, anh đã đánh gãy xương của hai tên, khiến chúng ngã vật xuống đất không gượng dậy được.

“Mẹ nó, thằng ranh này biết võ!”

Vừa nói xong, Tần Minh liền xông thẳng lên, đấm thẳng vào cây gậy, sau một tiếng nổ nghẹt thở, thanh sắt đã bị bẻ cong! Hai tên côn đồ còn lại trợn tròn mắt.

Chúng hiểu rất rõ, cây côn mà chúng dùng là làm bằng thép đặc, một cú đấm lại có thể đánh cong cây gậy, nếu như bị đánh trúng người...nhìn hai tên còn đang nằm quằn quại trên mặt đất, hai tên này không dám nghĩ gì.

Tần Minh vung vung tay, tuy có hơi đau, nhưng anh thầm vui, không hổ danh là cảnh giới Đoán Cốt, mạnh gấp mấy lần!

“Hôm nay không có thời gian lôi thôi với mấy anh, cút! Sau này đừng để tôi nhìn thấy, bằng không cũng không bò dậy được mà cuốn xéo đâu”.

Nghe vậy, hai tên côn đồ còn lại như được ân xá, vội vàng cõng hai tên côn đồ nằm dưới đất lên và bỏ chạy, không dám nói câu gì.

...

Kính coong...

Tiếng chuông cửa vang lên, mái tóc dài chấm vai, làn da căng bóng, Giả Huyên nhỏ nhắn bước ra mở cửa khi thấy Tần Minh tới, che miệng mời anh vào trong nhà, đồng thời rót tách chà đã pha sẵn mời anh uống.

Nhấm ngụm trà, ngửi mùi hương trong căn phòng, Tần Minh xoa xoa tay, thấy gương mặt Giả Huyên có chút nhợt nhạt, và thấy cô ta trông gầy hơn trước, vội vàng hỏi: “Cô Giả, cô thấy chỗ nào không khoẻ? Em bắt mạch cho cô được không?

“Ừ, được, Tần Minh, lần này thật sự phải phiền em rồi”.

Nói rồi, Tần Huyên tháo cúc tay áo đưa tay ra để Tần Minh bắt mạch.

Năm sáu phút sau, Tần Minh mới buông tay ra, nghiêm mặt nói: “Cô Giả, bệnh này của cô đâu phải bệnh nhẹ gì, nếu như em khám không sai, có lẽ là bị hen phế quản rồi”.

“Còn nữa, trước kia...cô cũng đã từng tới bệnh viện rồi đúng chứ? Hơn nữa bác sĩ cũng đã nói cho cô biết bệnh tình của cô và còn kê cho cô thuốc Ventolin?”

Nghe vậy, Giả Huyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi kịp phản ứng lại liền hỏi: “Sao em biết? Hơn nữa...khụ khụ...sao lại biết rõ cả thuốc mà bác sĩ kê cho cô?”

“Bởi vì trước lúc bắt mạch cho cô, em phát hiện tay cô không chỉ run một lần, đây là tác dụng phụ khi uống quá nhiều Ventolin, và hơn nữa cũng chỉ có bác sĩ trong bệnh viện mới kê đơn thuốc này”.

“Ồ...hoá ra là như vậy..., khụ khụ...đúng là cô đã uống không ít loại thuốc này, tác dụng phụ có nhiều không?” Giả Huyên tiếp tục hỏi.

Tần Minh suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Dù sao em cũng không phải là bác sĩ tây y, chỉ biết đây là thuốc làm giãn khí quản, nếu như nói về thành phần của nó...sử dụng thường xuyên, có thể dẫn tới bệnh tim và bệnh lý thần kinh ngoại biên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK