Qua một lúc, thấy Giả Huyên đã bình tĩnh lại, Tần Minh vừa châm cứu vừa hỏi chuyện: “Cô Giả, tại sao hôm qua Hoàng Thông lại vào nhà cô được vậy? Nếu cô có khó khăn gì có thể nói với em, có khi em lại giúp được cô”.
Giả Huyên mở mắt, nhìn chằm chằm Tần Minh một lúc, nước mắt bắt đầu sóng sánh lưng tròng.
Lại thêm chuyện hôm qua Tần Minh mới cứu mình, trong tiềm thức cô ta đã coi Tần Minh là người đáng tin cậy nên bèn trút hết nỗi phiền muộn tích tụ lâu ngày với anh.
“Đều là do anh trai cô, mấy ngày trước anh ấy đến một câu lạc bộ, kết quả không biết vì sao mà lại nợ người ta mấy trăm ngàn tệ, mà câu lạc bộ đó là sản nghiệp của nhà Hoàng Thông, cho nên… hắn mới tìm cô”.
“Trước kia, hắn chỉ đến trường tìm cô, ra hạn cho cô trong một tuần phải trả hắn năm trăm ngàn tệ cả gốc lẫn lãi, nếu như không có, thì phải… phải làm người “đó” của hắn! Hôm qua nếu không phải em đến kịp thì có thể cô đã…”
Nói đến đây, cho dù Giả Huyên tốt tính đến mấy thì cũng phải giận sôi người, cuối cùng Tần Minh cũng hiểu rõ tại sao trước đó Giả Huyên không nỡ đến bệnh viện khám bệnh, thì ra đều là tích góp tiền cho anh trai cô ta.
“Chuyện này tám phần mười là do Hoàng Thông giở trò quỷ, anh trai của Giả Huyên chắc cũng bị hắn ta tính kế”, Tần Minh nghĩ, tên Hoàng Thông này đúng là tên cặn bã đáng ghét!
“Còn mấy ngày nữa thì đến kỳ hạn Hoàng Thông cho cô?”
“Ngày mai rồi, Tần Minh, em nói đến lúc đó chúng nó có là gì anh trai cô không? Bố mẹ cô mất sớm, cô chỉ còn lại anh ấy là người thân, cô không thể trơ mắt ra nhìn anh ấy gặp chuyện được…”
Thấy Giả Huyên lại lo lắng, Tần Minh vội bảo: “Cô đừng lo, chuyện này cứ giao cho em, cô chỉ cần ở nhà dưỡng bệnh thôi, coi như… bù đắp cho hành động lỗ mãng của em ngày hôm qua”.
Nói đến chuyện hôm qua, mặt Giả Huyên lập tức đỏ lựng, im lặng một lúc rồi nhìn Tần Minh đầy thâm tình, nhỏ giọng nói: “Vậy thì được, em phải giúp cô cứu anh trai về, chuyện hôm qua… cô sẽ tha thứ cho em”.
Nghe vậy, Tần Minh gật đầu mỉm cười, đồng thời cũng lên kế hoạch cứu người ngày mai.
…………..
Chập tối, Tần Minh lái xe đến đón Lưu Diệp rồi hướng đến khách sạn Minh Châu.
Trên đường, Lưu Diệp không còn vẻ cười đùa cợt nhả nữa, mà cậu ta vô cùng âm trầm, Tần Minh nói gì cậu ta cũng không quan tâm, giống như một ngọn núi lửa trước khi phun trào.
Đỗ xe xong xuôi, hai người sóng vai nhau bước vào khách sạn, đi thang máy lên thẳng tầng năm, trong lúc đó, Tần Minh vỗ vỗ vai Diệp béo: “Lát nữa đừng quá kích động, vì loại con gái đó không đáng đâu”.
Lưu Diệp nặng nề gật đầu, nghĩ ngợi lúc rồi nói: “Lát nữa cậu vào trước, giữ cửa cho tôi! Tôi muốn bắt tận tay, day tận trán cô ta! Mẹ nó chứ, tôi muốn xem xem, cô ta đê tiện đến mức nào!”
Tần Minh trợn mắt, mắng một câu: “Mẹ kiếp! Cậu còn muốn bắt gian tại trận à? Vậy tôi phải hy sinh nhan sắc của mình sao?”
“Xì! Ai thèm nhan sắc của cậu, cậu không biết dừng đúng lúc à! Đến lúc cậu thấy thời cơ chín muồi rồi thì hét hai tiếng là được, tôi sẽ xông vào ngay!”
Ra khỏi thang máy, hai người tìm phòng 505, Lưu Diệp đánh mắt với Tần Minh xong thì đứng nép một bên, còn Tần Minh nhìn cánh cửa, chỉ còn cách cười khổ rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Hàn Lộ mặc bộ đồ ngủ sexy nằm trên sô pha, thấy Tần Minh đi vào bèn cười tươi rói, nháy mắt một cái mà cô ta tưởng rằng rất cuốn hút.
“Cậu Tần đúng là trọng tình trọng nghĩa, mong cậu Tần đừng để ý đến chuyện Hàn Lộ đắc tội trước đó, đêm nay, em chính là người của cậu…”
Tần Minh cười khẩy: “Chắc cậu hiểu rất rõ quan hệ giữa tôi và Lưu Diệp, cậu còn làm như vậy thấy có thích hợp không?”
Vừa nghe thấy Lưu Diệp, Hàn Lộ cười giễu cợt: “Anh ta sao có thể so sánh được với cậu? Đương nhiên, nếu như cậu Tần muốn giữ thể diện bạn bè thì em có thể tiếp tục giữ quan hệ yêu đương với anh ta, nhưng cậu yên tâm, trái tim của em sau này là của cậu Tần, cậu muốn làm gì, em đều chiều theo ý cậu”.
Do Tần Minh không đóng cửa nên Lưu Diệp đứng ngoài cửa nghe rõ ràng rành mạch những lời Hàn Lộ nói, cậu ta lập tức lao vào, không nói không rằng mà tát cho Hàn Lộ một cái trời giáng.
“A!”
Hàn Lộ thét lên, thấy Lưu Diệp đột nhiên xuất hiện trước mắt thì nhất thời chưa phản ứng lại.
“Đồ lẳng lơ! Uổng cho tôi một lòng một dạ với cô, cô lại dám quyến rũ anh em của ông đây, còn muốn cắm sừng lên đầu ông, cô đúng là không phải loại đê tiện xoàng đâu!”
“Sao? Chưa nhận ra à? Cô thật sự nghĩ Tiểu Minh khốn nạn như cô chắc? Cậu ấy đã sớm đưa tờ giấy cô gửi cho tôi rồi, Hàn Lộ, cô nghe cho rõ đây, bây giờ, cô chính thức bị ông đây đá!”
Nói hết, Lưu Diệp vẫn chưa hết tức, lại tát cho Hàn Lộ một cái nữa, đồng thời giật chiếc vòng cổ bằng bạch kim và vòng ngọc trên người cô ta xuống.
Nghĩ đến hai món đồ này là mình không ăn không uống, tiết kiệm tiền tiêu vặt hơn hai tháng trời mới mua được, Lưu Diệp liền nhói tim, tự mắng mình ngu ngốc.
Xả giận xong, Tần Minh và Lưu Diệp đi khỏi đó, để lại Hàn Lộ với vẻ mặt tràn đầy sự oán giận.
Lúc lâu sau, Hàn Lộ lấy điện thoại, nhếch nhác nói: “Chú, chú đang ở đâu? Bây giờ cháu sẽ đến gặp chú!”