Đó là một nhà hàng nhỏ ở Hoài Dương, mặt tiền không sang trọng nhưng rất yên tĩnh và trang nhã. Khi bước vào nhà hàng, thứ đầu tiên nhìn thấy là những viên gạch đá, cây cỏ và những dòng nước nhỏ lưu động, lặng lẽ xoa dịu trái tim nóng nảy của mọi người giữa phố xá sầm uất.
Cá quít sóc, súp cải xoong, bibimbap với lươn, đậu edamame ngâm chua và thịt heo xé sợi...
Chu Tĩnh Vũ gọi một loạt các món được đề cử có dấu hoa thị trên thực đơn, Thành Dao ở bên cạnh khuyên anh liên tục, "Anh gọi nhiều lắm rồi, không ăn hết được đâu."
Anh liếc cô một cái, "Em lo ăn của em đi, ăn không hết thì để tôi giải quyết."
Thành Dao nghi hoặc nhìn Chu Tĩnh Vũ: Hôm nay anh ấy có chút kỳ quái.
Chu Tĩnh Vũ cảm nhận được ánh mắt của Thành Dao, ho khan một tiếng, rót cho cô một ly nước ép táo đỏ, "Ăn nhiều một chút, tăng thêm vài ký thịt nữa, đỡ phải hoảng sợ khi bị bế lên."
Thành Dao đỏ mặt.
Thật mới mẻ, những trò chơi mà cô và Chu Tĩnh Vũ bày ra sau cánh cửa đóng kín đều không phải loại có chừng mực, nào biết nghe một câu như vậy xong lại thấy ngượng ngùng.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm nước ép táo đỏ, trong miệng ấm áp ngọt ngào.
Món ăn yêu thích của Thành Dao là bánh bao nhân cua.
"Nhẹ tay gắp lên, chậm rãi di chuyển, mở ra giếng trời, hớp một ngụm nước."
Dựa theo trình tự làm từng bước một, cắn một gói dầu cua, miệng tràn ra hương thơm nức mũi. Từ nước lèo đến nhân thịt, vị giác dần dần chiếm đoạt bởi cảm giác lễ nghi.
Chu Tĩnh Vũ nhìn Thành Dao ăn đến vui vẻ, anh vươn tay đẩy lồng hấp đến trước mặt cô, "Ăn từ từ thôi, không vội."
Trước đây anh không nói nhiều về chuyện công việc với Thành Dao, Thành Dao vẫn tưởng đó là vì liên quan đến vấn đề bảo mật. Nhưng hôm nay Chu Tĩnh Vũ đã chọn ra một vài chuyện để kể cho cô nghe, có chuyện thật khó tin, có chuyện lại ly kỳ mạo hiểm.
Anh kể, lúc mới vào làm, có lần anh trực ca đêm, nửa đêm buồn chán bèn tìm phim ma trên điện thoại di động để xem, đang đến đoạn cao trào thì có người vỗ vỗ sau lưng anh. Anh vừa ngoái đầu, một người đàn ông với khuôn mặt đẫm máu đang nhìn chằm chằm vào anh.
"Lúc đó tuổi trẻ nhát gan, tôi lập tức hôn mê bất tỉnh." Chu Tĩnh Vũ nói, "Nạn nhân đến trình báo vụ án đã bị trầm cảm đến chết, làm xe ôm kiếm sống vốn đã không dễ dàng gì, gặp phải côn đồ bị chém vài đao, giãy giụa đi báo án, kết quả cảnh sát còn ngất xỉu nhanh hơn anh ta."
Thành Dao không nhịn được nữa, xém tí nữa phun một ngụm canh ra ngoài, "Sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó người lái xe ôm gọi 120, tôi được đưa đến bệnh viện cùng với anh ta."
(120: số điện thoại cấp cứu y tế của Trung Quốc đại lục)
Thành Dao cười đến ngã nghiêng, cũng bắt đầu kể cho Chu Tĩnh Vũ nghe những điều kỳ lạ mà cô đã gặp và nghe thấy trong phòng cấp cứu.
"Không nói đến thì thôi, công việc của chúng ta thật ra có chút tương đồng." Đôi mắt của cô cong thành hình vòng cung xinh đẹp.
Chu Tĩnh Vũ đột nhiên nói một câu: "Thành Dao, em là một cô gái tuyệt vời."
Lời khen được nói ra không hề chuẩn bị trước, Thành Dao giật mình sững sờ một lúc, không biết nên lý giải như thế nào.
Là nói đến biểu hiện của cô khi ở trên giường?
Trong những năm tháng trưởng thành, cô không ngừng phấn đấu để chứng tỏ bản thân, nhưng cô rất hiếm khi được khen ngợi. Với thành tích tầm thường của mình, cô như người vô hình trong mắt thầy cô, công việc cơm áo gạo tiền chỉ có thể gắng gượng không bị bỏ lại phía sau trong cái thành phố này, ngay cả việc ăn mặc cũng đã được ba mẹ an bài từ nhỏ, luôn được dạy là "không được tự quyền, không được hỗn hào".
Nhắc mới nhớ, đàn chị là người đầu tiên khen cô có dáng người đẹp, nhưng lúc đó Thành Dao nghĩ rằng có lẽ chị ấy chỉ đánh giá cô dựa trên góc độ "thói quen nghề nghiệp" mà thôi, sau đó còn yêu cầu cô chụp ảnh để quảng bá cho shop online.
Thành Dao ngẩng đầu, cười dịu dàng với Chu Tĩnh Vũ, "Cảm ơn chủ nhân."
Một giây nhập vai, là thái độ phục tùng trong trò chơi.
Chắc cô ấy nghĩ rằng mình nói như vậy...chỉ để lát nữa cô sẽ có thêm những chiêu trò lấy lòng mình đi?
Chu Tĩnh Vũ nghĩ.
Thực ra không phải, anh không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ đơn giản muốn khen cô, muốn nói với cô rằng sự cố gắng và xuất sắc của cô đã có người công nhận.
Căn phòng mà Chu Tĩnh Vũ đặt có thể nhìn thấy tháp truyền hình từ cửa sổ.
Thành Dao đang ở trong phòng tắm, cô nhìn chằm chằm vào những ngọn đèn màu trên đỉnh tháp đang phản chiếu trên tấm kính mờ, sau đó thụt toàn bộ cơ thể bao gồm cả khuôn mặt vào làn nước ấm trong bồn tắm lớn.
Cô thích làm như thế này, bởi vì khi cơ thể tràn ngập độ ấm thì cô mới cảm thấy được sưởi ấm và thư giãn.