• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Dao, một người mang cung bò cạp điển hình, nói về độ thù dai thì những cung khác phải gọi bằng cụ. Bài đánh kém của Chu Tĩnh Vũ về shop online của cô đã trở thành một cuốn sách giảng dạy kinh điển, cô cứ lôi ra lải nhải suốt. 

Để giữ gìn sự ổn định và đoàn kết của gia đình, cảnh sát Chu đã có một sáng kiến hay. 

Anh chủ động hạ thấp phong thái, tự mình đề xuất: Tự nguyện từ bỏ "tự do" một ngày, bồi Thành Dao diễn vở kịch "phòng thẩm vấn", cho cô làm cảnh sát, vượt qua cơn nghiện "còng người". 

Sau đó, mắt thấy Thành Dao thích ý đến nỗi cái đuôi sắp vẫy lên trời, cô lập tức đáp ứng "nở nụ cười bỏ qua những ân oán", sau này tuyệt đối sẽ không nhắc lại nữa. 

Mấy cái còng tay dùng trong "phòng thẩm vấn" là của đội cảnh sát của Chu Tĩnh Vũ, đều là đồ thật, đồ chơi tình dục hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy cái này.

Thành Dao cúi đầu mân mê, "phạm nhân" ngồi cực kỳ phối hợp nhưng nữa ngày vẫn chưa thấy cô còng lên. 

"Nên giữ ổn định phần thân còng và dây xích nối. Hướng của còng cần được xác định tùy theo chuyển động của còng. Vị trí ngồi hiện tại của anh không phù hợp. Em nên dùng một tay bấm còng lại..." 

"Phạm nhân Chu" thích lên mặt dạy đời, "tội ác tày trời" ngồi ở ghế thẩm vấn cũng không chịu yên tĩnh, lảm nhảm sửa lại động tác không đúng chuẩn của nữ cảnh sát xinh đẹp. 

"Im lặng!" 

Thành Dao khiển trách "phạm nhân" lắm miệng, nhưng động tác trên tay lại làm theo lời dặn của Chu Tĩnh Vũ, cuối cùng thành công còng ngược hai tay của anh ra sau "ghế thẩm vấn". 

"Thành thật khai báo, anh đặt bom ở đâu?" 

Kỹ năng diễn xuất của Thành Dao ngay lập tức bùng nổ, nhanh chóng bày ra bộ dáng nghiêm túc và sắc bén. 

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô lại bắt gặp ánh mắt nồng đậm ý cười của Chu Tĩnh Vũ, tràn đầy vẻ trêu tức trẻ con. 

"Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Nói thì có ích lợi gì mà không nói thì có hậu quả gì? Cảnh sát Thành, đây là cách mà huấn luyện viên kỹ năng đàm phán đã dạy cho cô sao?" 

Thành Dao bị hỏi đến sững sờ một giây, đột nhiên thẹn quá hóa giận: To gan lớn mật! Dám khiêu khích công bộc của nhân dân! 

"Nếu anh không thành thật khai báo thì phải chịu sự tra khảo nghiêm khắc!" Cô cầm roi da cừu cán ngắn ở bàn bên cạnh, vung lên "vù vù" trong không khí, bàn chân nhỏ đi giày cao gót cũng hùng hổ giẫm lên ghế, ngay giữa hai chân anh. 

Chu Tĩnh Vũ thích thú nhìn chăm chú vào chân cô, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên, ánh mắt nóng bỏng như thể đang kéo một sợi tơ dính, chần chừ ở đáy váy ngắn cũn cỡn của cô rồi đột nhiên dừng lại. 

Anh cười nhẹ nói: "Được rồi, cảnh sát Thành, cô đưa tai lại gần đây, tôi sẽ nói nhỏ cho cô biết." 

Thành Dao tin thật, ngoan ngoãn nghiêng người qua. 

Giọng người đàn ông trầm thấp mê người, ghé sát vào tai cô thổi một hơi, "Hôm nay em mặc quần lót ren? Rất đẹp!" 

Mặt Thành Dao dâng lên một tầng đỏ rực: Càn rỡ! Giám chòng ghẹo nhân viên nhà nước! 

Được lắm, cái tên Chu phạm nhân này, không cho anh một bài học thì thật không tự biết mình là cái đếch gì! 

Thành Dao lập tức xoay người, lấy một cuộn băng dính tĩnh điện, không chút lưu tình quấn nhiều vòng lên ngực của Chu Tĩnh Vũ, cuối cùng đem anh rịt sát vào lưng ghế. 

"Anh rốt cuộc có chịu nói hay không?!" Dụng cụ uy hiếp trong tay "nữ cảnh sát" đã được thay thế bằng cây dùi cui sao su, đập mạnh lên bàn phát ra tiếng "rầm rầm".

Cơ ngực rắn chắc của người đàn ông bị lực cuốn của miếng băng dính ép lại tạo thành một đường nét mê người, nhưng hai chân vẫn ung dung tách ra như cũ, tư thế ngồi nhàn hạ, "Cảnh sát Thành, dùng thủ đoạn cực hình để tra hỏi là phạm pháp đấy." 

Người này xem ra không ăn cứng, hay là thay đổi phương pháp thẩm vấn? 

Thành Dao nhướng mày, nảy ra một ý hay. 

Cô duỗi tay ra, nâng cằm Chu Tĩnh Vũ lên khiêu khích, vuốt ve môi dưới của anh, "Anh Chu yên tâm, tôi sẽ không đánh anh. Tuy nhiên, nếu anh không thành thật khai báo thì rất có khả năng là sống không bằng chết." 

Cô vừa nói vừa trượt ngón tay xuống, một đường lướt qua chiếc cằm lún phún râu của người đàn ông, đến hầu kết đang lăn lên lộn xuống, rồi đến khuôn ngực hơi phập phồng. 

"Cảnh sát Thành" giương mắt nhìn "phạm nhân Chu", cười ranh mãnh, không nhanh không chậm bắt đầu cởi một cái cúc áo sơ mi của anh, sau đó dùng sức kéo vải sang hai bên, tiếp tục di chuyển ngón tay, theo đường vân cơ ngực cứng rắn vuốt ve qua lại, cuối cùng tìm được hai hạt nhỏ săn chắc, kẹp lấy rồi đột nhiên dùng móng tay ngắt nhẹ một cái. 

Hai tay đang bị còng ở phía sau của Chu Tĩnh Vũ nắm chặt lại, hô hấp ngưng trệ. 

"Đây mới chỉ là bắt đầu." Thành Dao cười nham hiểm. 

Giây tiếp theo, khóa thắt lưng của "phạm nhân" bị gỡ ra, ngay cả dây xích quần cũng bị kéo đứt. 

Bàn tay nhỏ bé của "nữ cảnh sát" thò vào trong quần lót của anh, nắm lấy cái đó rồi lập tức loát động lên xuống. 

Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Chu Tĩnh Vũ. 

Thành Dao ngẩng đầu liếc anh một cái, khóe môi hơi nhếch lên, động tác trên tay cũng từ chậm biến thành nhanh, cảm nhận được anh từ trong tay mình càng thêm thô to thẳng đứng. 

Hô hấp của người đàn ông bắt đầu tăng tốc rõ rệt, mồ hôi dần dần xuất hiện trên thái dương. Anh vô thức chúi nửa người trên về phía trước, nhưng bởi vì đang bị băng dính rịt chặt nên không thể cử động nhiều. 

Thành Dao gia tăng tốc độ, mắt thấy dục vọng của Chu Tĩnh Vũ sắp đột phá giới hạn. 

Đột nhiên, cô dừng lại động tác. 

Thành Dao đứng thẳng dậy, dời tay đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra, nhìn người đàn ông trên ghế. 

"Anh Chu, mùi vị của rút củi đáy nồi*, rất khó chịu phải không?" Cô cười tủm tỉm. 

(*)Rút củi đáy nồi: Gần bùng nổ rồi thì bị làm cho dịu đi

Tiếp theo, Thành Dao cẩn thận quan sát từng biểu hiện nhỏ của Chu Tĩnh Vũ, thấy hứng thú của anh bắt đầu hạ nhiệt, cô bèn bắt đầu một đợt khiêu khích mới, nhưng khi anh sắp đạt đến đỉnh điểm, cô lại một lần nữa rút lui. 

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô hả dạ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chu Tĩnh Vũ đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình. 

"Vậy bom được cất giấu ở đâu, anh nói hay không nói?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK