• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Dao ngâm nước xong đi ra, đến lượt Chu Tĩnh Vũ vào tắm.

Anh thất thần đứng dưới dòng nước chảy, nghĩ xem bên ngoài phòng tắm Thành Dao đã chuẩn bị gì để "lấy lòng" anh. Nhưng mà, anh chẳng thấy hứng thú gì cả.

Chu Tĩnh Vũ không biết mình bị làm sao nữa, hôm nay anh đột nhiên rất không muốn xuống tay với Thành Dao, anh không nỡ đánh vào mông cô nữa.

Lúc này anh không muốn chơi trò dạy dỗ gì đó với Thành Dao một chút nào, anh chỉ muốn ôm cô, hôn cô, nếu có thể, anh sẽ nói "chúc mừng sinh nhật", và sau đó có thể làm tình một cách nhẹ nhàng.

Khi Thành Dao quỳ trên mặt đất nói chuyện với Chu Tĩnh Vũ, điện thoại trong túi xách của cô đột nhiên vang lên liên tục.

Lúc này cô rất ngượng ngùng nhìn về phía chủ nhân, Chu Tĩnh Vũ khoát tay, ý bảo cô hãy tiếp điện thoại.

Tâm trạng không ổn, ngay cả phản ứng của cơ thể cũng khác, giờ anh có chút cảm kích với tên Trình Giảo Kim phá rối này.

Bệnh viện cấp tốc gọi Thành Dao trở lại làm thêm giờ. Một công trường bị sập khiến hơn hai mươi công nhân nhập cư bị mắc kẹt bên trong. Hiện đã có mười hai người được đưa đi cấp cứu, các khoa đều đang cuống cuồng tìm người.

Chu Tĩnh Vũ hoàn toàn hiểu, anh mặc quần áo muốn đưa cô đến bệnh viện.

Thành Dao không chịu, nói rằng mình đã gọi xe.

Trong lòng cô cảm thấy hôm nay mình nợ Chu Tĩnh Vũ rất nhiều. Hôm nay anh đã hao tâm tổn trí sắp xếp mọi việc như vậy, hẳn là muốn chơi vui vẻ một chút, kết quả lại bị cô thả bồ câu.

Trước khi ra khỏi cửa, Thành Dao kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Chu Tĩnh Vũ, trực tiếp hôn lên môi anh một cái, "Thực xin lỗi, cảnh sát Chu, sau này em nhất định sẽ bù đắp cho anh."

Cô không nghĩ nhiều, phản ứng lấy lòng này gần như là theo bản năng.

Chu Tĩnh Vũ dựa vào cửa sổ, nhìn Thành Dao chạy chậm ra khỏi cửa khách sạn, lên xe, ngẩn ngơ thấy được một tia quen thuộc từ bóng lưng cô. Chỉ có điều lần này, người vội vàng "trở về đơn vị" không phải là anh.

Điện thoại báo có một tin nhắn gửi đến, "Em đã lên xe, biển số xe là xxxxxxx."

Cô ngoan ngoãn báo lại thông tin lộ trình, cái này là được anh dặn dò.

Chu Tĩnh Vũ không nhịn được dùng ngón tay cái miết nhẹ môi dưới: Hừm, men môi của cô có vị trái cây, hình như là dâu tây? Lần đầu nếm thử thấy khá ngọt.

Trong đại sảnh cấp cứu, tất cả các bác sĩ trực ca đêm dù ở khoa nào cũng đều bận rộn, các y tá và nhân viên y tế được triệu hồi khẩn cấp vẫn liên tục đi vào cửa.

Ở giữa đại sảnh, áo blouse trắng không ngừng lướt qua lướt lại, một vị lãnh đạo thành phố đứng đó hùng hồn phát biểu: "...Vụ tai nạn này, các đồng chí nhất định phải cố gắng hết sức để cứu giúp...Những người anh em công nhân của chúng ta, rất nhiều người nhà không có ở bản địa...Chúng tôi sẽ sử dụng thuốc và trang thiết bị tốt nhất để giảm thiểu số người chết..."

Bác sĩ khoa cấp cứu vừa nhìn thấy Thành Dao từ phòng thay đồ đi ra, lập tức xua tay chỉ vào giường bệnh tạm thời kê ở bên cạnh thang máy, "Mau xem bên đó, tình huống thế nào rồi?"

"Bị tấm xi măng đè lên làm tổn thương lồng ngực, kêu đau cục bộ khi ấn bên dưới nách trái; X-quang cho thấy gãy xương giữa và bảy đến tám cái xương sườn bên trái, vị trí không bị lệch nhiều, không có dấu hiệu của tràn máu và tràn khí màng phổi." Thành Dao vừa lật xem tư liệu vừa trả lời.

Nhiều người được đưa đến đây còn bị thương nặng hơn trường hợp này, đối với những trường hợp gãy xương đơn giản như thế này, bác sĩ nói có thể mổ lồng ngực và đưa về nhà dưỡng thương là được, để an toàn thì trước tiên nằm viện quan sát một đêm.

Thành Dao đưa bệnh nhân và người nhà của họ đến khu vực quan sát, vừa định quay lại đại sảnh cấp cứu, chợt nghe thấy tiếng người nhà khóc và đuổi theo ở phía sau, "Y tá! Y tá! Người nhà của tôi..."

Nói chưa xong thì người đó đã ngồi gục trên mặt đất.

Thành Dao và bác sĩ cấp cứu cùng nhau chạy như bay trở lại, bệnh nhân vừa rồi có thể nói chuyện bình thường với họ lúc này sắc mặt trở nên trắng bệch.

Bác sĩ nhanh chóng vén màng mắt của bệnh nhân lên xem, "Tĩnh mạch và mạch máu kết mạc phát tím, có thể là bị chèn ép tim."

Bác sĩ vừa nói xong, Thành Dao đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện tâm đồ kinh hô, "Rung thất!"

Bác sĩ lập tức bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực, một bên chỉ huy Thành Dao, "Đặt nội khí quản, chuẩn bị mở lồng ngực!"

Xe đẩy tiến vào khu giải phẫu tạm thời, không kịp chờ phòng mổ chính đưa bộ dụng cụ, bác sĩ gọi một trợ lý tới, trực tiếp lấy dao kéo cắt da và mô, quyết đoán tiến vào khoang ức trái.

Màng tim lúc này đã trở nên tím tái, kéo cắt xuống, máu lập tức phun ra.

Máu ứ được giải phóng, bác sĩ phẫu thuật mang găng tay trực tiếp nắm tim bệnh nhân xoa bóp. Rất nhanh, tim đập trở lại, huyết áp từ từ tăng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK