Thành Dao ngoan ngoãn nghe theo.
"Bây giờ, thở ra từ từ."
Khi Thành Dao thở ra, người đàn ông nắm lấy eo cô, dùng sức nhún hông về phía trước, thuận lợi đâm sâu vào lỗ nhỏ ấm áp được bao bọc bởi những múi hoa cúc mê hồn.
Cô gái phát ra một tiếng nỉ non, vặn vẹo thân mình, "A...chủ nhân..."
Chu Tĩnh Vũ chậm rãi đẩy mạnh về phía trước, cho cô đủ thời gian thích ứng với lần xâm nhập mới này.
"Em đã làm rất tốt." Anh khen ngợi, là sự hài lòng không thể cưỡng lại, "Thích anh chơi ở đây của em không?
"Thích...a..." Chu Tĩnh Vũ đâm vào sâu hơn một chút, Thành Dao lập tức bật ra tiếng rên rỉ.
"Biết tại sao anh muốn chơi ở đây của em không?"
"Bởi vì...bởi vì em thích?"
Một tiếng "chát" rơi xuống bên mông, "Thông minh lên một chút nào."
Thành Dao "hừ" một tiếng, cô không nói thêm được gì nữa mà chỉ có thể lắc đầu.
"Anh chơi em ở đây bởi vì nó là của anh." Chu Tĩnh Vũ vươn một tay ra, nắm lấy chân tóc của Thành Dao, ép cô ngẩng đầu nhìn lên, "Phía trên, phía trước, phía sau, tất cả cái miệng nhỏ nhắn đó đều là của anh, ông đây muốn chơi ở đâu thì chơi, muốn chịch khi nào thì chịch!"
Lời nói của người đàn ông càng ngày càng trở nên trắng trợn, anh siết chặt eo của Thành Dao, nín thở, húc mạnh về phía trước, rốt cuộc cắm vào toàn bộ, bắt đầu ra vào nhanh chóng.
"Anh là gì của em nào!" Anh lại vung xuống một cái tát.
"Chủ nhân..." Giọng của Thành Dao mang theo một chút mê loạn.
"Nói cho anh biết, tại sao anh lại muốn chơi ở đây của em!" Giọng nói của Chu Tĩnh Vũ vừa trầm vừa khàn, động tác ở hạ thân vừa nặng vừa sâu, tràn đầy sức mạnh nguyên sơ.
"Bởi vì...ah...bởi vì nơi đó thuộc về chủ nhân..." Thành Dao thở dốc kịch liệt.
"Nơi đó là nơi nào cơ?"
Thành Dao cắn môi không chịu nói.
Vài cú đánh nảy lửa nện xuống mông, lần này Chu Tĩnh Vũ cầm dây lưng lên, "Lên tiếng!"
Thành Dao xấu hổ khóc òa lên, nhưng tiếng thở dốc lại càng ngày càng dồn dập, tiếng vù vù bên tai càng lúc càng rõ.
"Cúc...hoa cúc..." Cuối cùng cô cũng công phá được phòng ngự tâm lý.
"Nói hoàn chỉnh!"
"Huhu...bởi vì hoa cúc...hoa cúc thuộc về chủ nhân."
Cổ họng Thành Dao phát ra tiếng kêu chói tai.
"Huyệt nhỏ thì sao?"
"Huyệt nhỏ cũng là của chủ nhân."
"Còn có?"
"Miệng, miệng cũng là của chủ nhân. Chủ nhân muốn chơi ở đâu thì chơi ở đó...huhu...muốn chơi khi nào thì chơi khi đó!"
Thành Dao lại một lần nữa trao thân hoàn toàn cho Chu Tĩnh Vũ, cả về thể xác lẫn tinh thần, không hề giữ lại một chút gì.
Là thuộc về anh, là thú cưng của anh, là đồ chơi của anh.
Kiêu hãnh, kiêu hãnh vì là của anh.
Cô tham lam hít thở, hít thở hương vị của chủ nhân trong không khí.
Cơ thể cô chấn động run lên không ngừng, bị người đàn ông phía sau ôm chặt vào lòng.
Anh cứng rắn chiếm đoạt, nhưng cũng chăm sóc và yêu thương.
Thành Dao chỉ cảm thấy mình bị nước biển ấm áp bao quanh, rơi thẳng tuột không thể nào ngăn cản.
Sóng dẫn sóng bao phủ mọi giác quan của cô, chẳng mấy chốc, ngay cả ý thức của cô cũng trở nên mờ mịt, như bay lượn trên bầu trời xanh, lại giống như thăng trầm trên mặt nước trắng xóa.
Sóng dài mang theo hơi nóng nhét đầy lồng ngực, Thành Dao bình tĩnh buông tay, từ bỏ giãy giụa, thân thể mềm mại đưa vào tư thế ưu nhã, thuận theo thủy triều mà đi.
Cô sắp nghẹt thở vì sung sướng, chết ngạt trong biển khoái cảm mà chủ nhân đã xây lên cho cô.
Chu Tĩnh Vũ bao vây Thành Dao trong biển dục vọng, không ngừng đâm thọc, mỗi lần anh kiềm chế quất cô một cái, anh sẽ kéo cô lên bờ trong chốc lát, kéo dài thời gian hô hấp của cô.
Và mỗi lần anh dịu dàng hôn môi, anh sẽ vuốt ve nhẹ nhàng từ eo đến ngực, sau đó lại đẩy mạnh cô xuống nước, cô co rúm người lại vì hưng phấn cực độ, dù có chết đuối cũng không bao giờ hối hận.
Thành Dao run giọng cầu xin chủ nhân xuất tinh vào bên trong.
Cô muốn hơi nóng của anh xuyên qua thể xác cô, như thể cảm nhận được máu tươi đang chảy xuôi, lưu lại hơi thở của anh bên trong cơ thể cô.
Chu Tĩnh Vũ không trả lời mà vươn tay cướp đi bí mật kia của cô.
Khoảng trống nơi đó sớm đã trương lên đầy phấn khích vì thẹn thùng, những cánh hoa phồng lên, chứa đựng cả gốc rễ và tiết ra nước mật ngọt ngào.
Anh bóc cánh hoa, lần mò lấy cuống, nhìn thân thể của cô càng ngày càng nóng, cuối cùng hóa nước mật thành rượu ngon, bật ra tiếng kêu xa xăm và ướt át.
Ngay sau đó, vườn hoa cúc cuối cùng cũng nghênh đón một đợt sóng cuộn trào mãnh liệt, tưới lên đầy ắp khiến Thành Dao phải bật khóc.
Cô nhìn thấy một cầu vồng trong ánh sáng trắng chói mắt của cực điểm, lan rộng và phát triển rực rỡ.
Chu Tĩnh Vũ đứng ở bên kia cầu vồng, mỉm cười dang tay với cô.