"Lập tức làm phẫu thuật!" Bác sĩ mổ chính ra lệnh, tổ cấp cứu lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị phẫu thuật.
Bác sĩ gây mê đã tiến hành gây tê ngoài màng cứng và đặt ống thông tĩnh mạch trung tâm cho Chu Tĩnh Vũ, đội ngũ bác sĩ ngay lập tức chạy đua với thời gian, bắt tay vào thực hiện cuộc phẫu thuật nội soi.
"Có khoảng 1000ml dịch máu trong khoang bụng, có nhiều cục máu đông trong ổ bụng bên trái." Tổ cấp cứu đã hút sạch máu đông, thăm dò vào sâu hơn thì phát hiện hỗng tràng có hai vết rách nằm cách dây chằng khoảng 50 cm, màng thanh dịch của đại tràng bị tổn thương, bên trái cũng có một vết thương xuyên thấu 2cm ở sau phúc mạc.
Bác sĩ mổ chính quyết định thực hiện phẫu thuật cắt và nối hỗng tràng: Cắt bỏ khoảng 20cm hỗng tràng bị đứt và nối lại, sửa chữa lớp cơ của đại tràng và phần sau phúc mạc, làm sạch khoang bụng, đặt một ống dẫn lưu xuống sàn chậu, ống dẫn lưu còn lại được đặt vào sau phúc mạc phải...
Đèn đỏ báo "đang phẫu thuật" đã sáng trong bốn giờ, Thành Dao vẫn đứng bất động trước cửa suốt bốn giờ đó. Một đồng nghiệp mang ghế cho cô nhưng cô không ngồi, y tá trưởng rót cho cô một cốc nước nhưng cô không nhận.
Mặt Thành Dao không còn giọt máu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm rách lòng bàn tay nhưng cô cũng không có cảm giác gì.
Bành Gia Niên đi tới, giọng khản đặc gọi cô là "chị dâu", cô không phủ nhận.
"Tổ cấp cứu đều là bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện của chúng tôi, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì." Thành Dao nhỏ giọng thì thào, như là đang nói với Bành Gia Niên, cũng như là tự an ủi chính mình.
Có người nói, bức tường của bệnh viện còn nghe được nhiều lời cầu nguyện chân thành hơn cả nhà thờ. Giờ phút này Thành Dao hoàn toàn tin vào câu nói đó.
Hàng ngày hàng đêm làm việc trong bệnh viện, cô cho rằng mình đã quá quen với việc chứng kiến sự sống và cái chết. Biết rằng đây là quy luật tự nhiên đơn giản, nhưng bây giờ Chu Tĩnh Vũ và cô chỉ cách nhau một bức tường, anh đang chiến đấu chống lại thần chết trong phòng phẫu thuật, Thành Giao sẵn sàng vứt bỏ mọi lý thuyết duy vật, dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy lòng thương xót của Chúa, giữ cho anh sự bình an.
Mọi người chỉ quen với câu "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão" trong sách ca dao mà ít ai nhớ đến nửa câu đầu là: "Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết." Không ai có thể thoát khỏi sinh tử, nhưng nếu sự khởi đầu và kết thúc của cuộc đời mỗi người đã được định sẵn, thì chẳng phải họ nên trải qua quá trình này bằng cả trái tim, tìm ra ý nghĩa của sự tồn tại, trân trọng tình bạn ngọt ngào, hứa hẹn một lời tỏ tình dài lâu hay sao?
(Câu thơ trên được trích từ tập thơ Tiên Tần 《Quốc Phong, Bội Phong, Tiên Tần》
-Bối cảnh: chiến tranh loạn lạc
-Ý nghĩa câu thơ được trích: Nắm tay nhau, cùng nhau già đi, không ai có thể thoát khỏi sự sống và cái chết, phải nói với nhau lời thề trước khi chia tay.)
Giây phút tìm kiếm sự sống trước cái chết thật sự khiến cho người ta lĩnh hội được rất nhiều thứ.
Đèn trong phòng mổ vụt tắt, chân Thành Dao mềm nhũn, cô lảo đảo được Bành Gia Niên đỡ lấy.
Cô nhát gan không dám tiến lên hỏi. Cô sợ phải nghe câu "thật xin lỗi", rất sợ. Cô không muốn tương lai của mình và Chu Tĩnh Vũ biến thành "đã quá muộn".
Thành Dao nhìn lãnh đạo của cục cảnh sát đang trao đổi với các bác sĩ từ xa, sau đó quay đầu lại nhắn nhủ với Bành Gia Niên câu gì đó. Bành Gia Niên chạy tới phía cô, có một tia nhẹ nhõm trong phong thái mệt mỏi của anh ta.
"Chị dâu, chị nói rất đúng, ca mổ đã thành công." Bành Gia Niên nói, "Nhưng bây giờ anh Vũ vẫn đang trong thời gian giám sát, không thể vào thăm."
Cổ họng Thành Dao bị chặn lại bởi một trận chua xót, cô muốn khóc nhưng không khóc được.
Bác sĩ mổ chính đi tới, vỗ nhẹ lên vai cô, "Đi rửa mặt đi, cô khác người nhà bình thường, có thể vào phòng bệnh chờ."
Thành Dao gật gật đầu, cô không nói được lời nào, nhích từng bước một đi tới phòng thay đồ.
Dưới ánh đèn sáng ngời, cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình, những giọt nước mắt lặng lẽ cuối cùng cũng chảy xuống, rửa sạch lớp trang điểm trên mắt làm những vệt đen loang lổ khắp mặt.
Thành Dao hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại, lấy trong túi xách ra túi mỹ phẩm nhỏ. Cô bước đến bồn rửa mặt, rửa mặt cẩn thận, thoa sản phẩm dưỡng da và trang điểm lại.
Chờ Chu Tĩnh Vũ tỉnh lại, điều đầu tiên Thành Dao muốn anh nhìn thấy chính là bản thân thanh tú và xinh đẹp, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng anh chào đón tương lai của hai người.