• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết liệu những người khác có nhớ những chi tiết sau cuộc cãi vã kích động hay không, nhưng Thành Dao thì một chút cũng không nhớ.

Cuối cùng khi cô hoàn hồn lại thì chủ nhà đã rời đi, để lại một lời tàn nhẫn văng vẳng bên tai cô, "Ngày 15 tháng sau, tôi sẽ tìm người đến đổi khóa."

Đêm đó, Thành Dao cuộn mình dưới chăn bông, không ngủ được, cảm thấy thật lạnh.

Cô nhìn vào số dư trong ngân hàng di động, đăng xuất rồi đăng nhập lại nhiều lần, nhưng nó vẫn như vậy, không nhiều hơn dù là một xu.

Một con số rất vô vị, có thể ăn vài bữa ngon, có thể mua một chiếc điện thoại di động đời mới nhất, thậm chí có thể thực hiện một chuyến du lịch xa xỉ đến các thành phố xung quanh.

Nhưng nó không đủ để cô "cược một ăn ba", không đủ để cô tồn tại ở cái thành phố mà cô đang liều mạng chứng tỏ bản thân này.

Hoặc là, cũng có thể mua vé máy bay khứ hồi, nếu muốn tiết kiệm hơn một chút thì mua vé tàu, còn có thể dư một ít mang về nhà, không đến mức tay không trở về chịu sự khinh thường của ba mẹ.

Và khi đó...cô sẽ trở thành kẻ "mất tiền oan" trong miệng họ.

Khi người khác gặp khó khăn về tài chính, sau cùng họ có thể xin sự giúp đỡ của gia đình, nhưng cô thì không thể, nhóm "gia đình" trong danh bạ điện thoại của cô chẳng qua chỉ là những "chủ nợ" trá hình, là hố sâu không đáy không lấp nổi, không đời nào có thể phun ngược tiền ra để giúp cô...

Thành Dao không có chút chắc chắn nào để đối phó với khủng hoảng trước mặt, nhưng cô chỉ có thể lựa chọn một mình gánh vác, không còn cách nào khác.

Đôi bàn tay lạnh buốt bị ủi nóng bởi những giọt nước mắt lăn dài, nóng hổi.

Sau một đêm mất ngủ, hôm sau Thành Dao xin nghỉ một ngày.

9h sáng, cô ra khỏi nhà với hai con mắt gấu trúc, cầm theo tờ giấy ghi tràn ngập thông tin cho thuê nhà.

10h30, cô chạy ra khỏi căn nhà đầu tiên, đế giày giẫm phải không biết là phân chó hay phân người, cô nhanh chóng kéo người môi giới "hoa sen lưỡi sáng*" trước đó vào danh sách đen.

(*)Hoa sen lưỡi sáng: thành ngữ Trung Quốc, chỉ những người có tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi

10h40, cô chi 5 tệ ngoài kế hoạch để mua một gói khăn giấy, lau sạch đế giày của mình.

11h50, cô đến căn nhà thứ hai, trừ tiền thuê nhà, mọi thứ đều hoàn hảo, đúng là căn nhà mơ ước.

12h00, cô bỏ qua những sự thật trên, vắt óc phân trần đủ loại thiếu sót của ngôi nhà, trình bày một cách dõng dạc và uy nghiêm, hy vọng sẽ thuyết phục chủ nhà giảm giá cho cô. Chủ nhà là một người ôn hòa, nhưng chết cũng không nhượng bộ.

12h30, cô giả vờ điềm đạm đáng thương, than phiền "Tôi vừa đi làm, không có tiền tiết kiệm, hơn nữa đế quốc Mỹ đang trừng phạt Nga khiến giá thịt lợn nước ta tăng cao, dân chúng chịu khổ, người Trung Quốc không nên lừa dối người Trung Quốc", còn nữa "Ngài không thể trơ mắt nhìn một cô gái nhỏ không nơi nương tựa như tôi phải lưu lạc đầu đường xó chợ", vân vân mà mây mây. Chủ nhà cùng cô hung hăng lên án quyền lực độc ác của cường quốc phương Tây, sau đó cười tủm tỉm đáp, "Không chấp nhận trả tiền đặt cọc ba lần."

13h00, đôi mắt rưng rưng giữ tay căn nhà mơ ước, ​​một lần nữa khẳng định chủ nhà sẽ không bao giờ là kẻ phản bội trong những năm tháng chiến tranh.

14h00, Thành Dao nhồi một chiếc bánh đầy trứng và một bát lương bì vào sự thèm ăn của mình.

15h30, để giữ được đầu óc tỉnh táo khi đàm phán với cò nhà, không thể bị ngã hai lần trên cùng một chỗ, đồng thời phải đảm bảo cung cấp đủ máu lên não nên mô tiêu hóa đã quên mình vì người, quyết không để dư thừa nguồn lực xã hội, cho nên trước khi tới căn nhà thứ 3, cô đã ói hết bữa trưa vừa ăn ra ngoài.

16h30, cô không nhớ mình đã nói gì với cò nhà trước khi ra ngoài, toàn bộ hành trình mồ hôi nhễ nhại, chân như nhũn ra, đứng bên vệ đường với bản hợp đồng chưa ký trên tay, đáp ứng trở về xem lại hợp đồng kỹ hơn.

16h45, một người đàn ông bất ngờ lao tới từ phía sau, giật quai đeo túi xách rồi lôi mạnh ra ngoài. Thành Dao bị kéo ngã sấp xuống, nhưng trong đầu cô chỉ có "ví và điện thoại di động đều ở bên trong, đó là tài sản cuối cùng mà cô có, tuyệt đối không thể buông tay". Tuy rằng thực lực không bằng hắn, nhưng cả người gắt gao đè lên cái túi, liều mạng gào thét. May mắn thay, một số người qua đường đã nghe thấy, vừa chạy về phía cô vừa gọi cảnh sát. Tên trộm túi không còn cách nào khác, đành nới lỏng quai túi, giận dữ đá Thành Dao thêm một cước nữa rồi quay người bỏ chạy.

16h50, cảnh sát xuất hiện. Bành Gia Niên xuống xe tuần tra, thoáng nhìn thấy "cô y tá nhỏ" đang ngồi trên ghế đẩu ở lối vào cửa hàng tạp hóa.

17h00, Bành Gia Niên nhờ người đưa Thành Dao đến đồn cảnh sát để làm biên bản, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Chu Tĩnh Vũ.

17h30, Chu Tĩnh Vũ đến đồn cảnh sát đón người, một đám cảnh sát trẻ tuổi do Bành Gia Niên cầm đầu nháy mắt ra hiệu, "Chu đội yên tâm, dám vô lễ với chị dâu thì chính là vô lễ với anh em tụi em, đợi bắt được thằng nhãi con kia sẽ lập tức làm cho hắn đi không nổi luôn!"

18h00, lên xe về nhà. Thành Dao gượng cười, nói đùa rằng dây đeo vai của túi xách có chất lượng tốt, nhưng vết bầm trên khóe miệng khiến cơ mặt cô căng cứng lại. Chu Tĩnh Vũ một câu cũng không nói, một đường nhìn thẳng không chớp mắt.

18h40, Chu Tĩnh Vũ cầm chìa khóa mở cửa, nắm cổ tay Thành Dao kéo cô vào nhà.

19h00, Thành Dao bị lột trần bắt quỳ trên ban công, anh tức giận dùng cành mây quất "chan chát" vào mông và lưng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK