Giọng điệu của Thành Dao nghe rất bình thản, dường như sẽ không vì lời nói của anh mà cảm thấy hoảng hốt hay xấu hổ, ngược lại thật giống như là...đã lên kế hoạch...
Chu Tĩnh Vũ không dám nghĩ tiếp nữa, bởi vì đây có lẽ lại là ác ma trong lòng anh đang quấy phá, cố gắng vặn vẹo thiên sứ ngây thơ trong trắng ở đối diện vào những ý nghĩ bẩn thỉu mà anh tưởng tượng ra.
"Buổi tối nhớ kéo rèm cửa." Anh lướt qua cô, tiếp tục sải bước lên lầu, quay đầu bỏ lại một câu như vậy.
-
Màn đêm buông xuống sinh ra những ham muốn đen tối, trăng non trên bầu trời chỉ còn mờ ảo bởi vô số vì sao.
Chu Tĩnh Vũ nhìn chằm chằm ánh sáng khuếch tán trên sàn nhà, là ánh sáng từ căn phòng đối diện truyền đến.
Lần này, phòng ngủ của Thành Dao không còn là tấm rèm kéo hờ nữa mà hoàn toàn rộng mở.
Chu Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy một đợt sóng nhiệt không biết đến từ đâu, lan đến toàn thân anh hết đợt này đến đợt khác, xen lẫn với sự tức giận không thể giải thích được.
Cô dám không kiêng nể gì bất chấp những lời anh vừa nói với cô vài giờ trước!
Thực ra hôm nay Thành Dao cũng không làm gì quá đáng, cô chỉ ngồi trước gương, một chút lại một chút, chải mái tóc dài của mình một cách chậm rãi.
Một nắm lụa đen, như mây thơm khoác lên hai bờ vai trắng như tuyết, dịu dàng lười biếng.
Bộ váy ngủ của Thành Dao được làm bằng chất liệu mỏng và trong suốt, nội y màu đen bên trong mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn.
Chu Tĩnh Vũ đứng dậy, "cạch" một tiếng đụng ngã ghế dựa.
"Bang bang bang", tiếng đập cửa ầm ĩ vang vọng trong hành lang.
"Anh tìm ai?!" Câu hỏi cảnh giác của bạn chung nhà của Thành Dao từ bên trong cánh cửa truyền ra, lúc này mới làm cho suy nghĩ của Chu Tĩnh Vũ trở lại bình thường, động tác "phá cửa" trong tay anh dừng lại.
Anh hơi ngượng ngùng, "Tôi tìm Thành Dao. Tôi là Chu Tĩnh Vũ từ 501."
Một lúc sau, cửa mở ra, Thành Dao đứng ở bên trong, "Cảnh sát Chu, muộn như vậy có chuyện gì sao?"
Chu Tĩnh Vũ nhíu mày, "Tôi có thể vào trong nói chuyện với em được không?"
Phòng của Thành Dao không lớn, đồ cũng không ít, nhưng được sắp xếp gọn gàng nên nhìn không bị chật chội.
Chu Tĩnh Vũ ngồi đối mặt với cô, anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, "Em cố tình không nghe lời phải không?!"
Vừa nói xong câu đó, anh ngược lại có hơi hoang mang. Nghe lời? Anh có tư cách gì yêu cầu đối phương phải nghe lời? Cho nên, sự oán hận vừa rồi không phải do Thành Dao làm chuyện gì đó thật tệ mà chính là do cô cố tình thách thức và làm ngược lại lời của anh.
Thành Dao chăm chú nhìn Chu Tĩnh Vũ, "Cảnh sát Chu, ý anh là muốn tôi nghe lời và phải tuân thủ theo mệnh lệnh của anh sao?"
Giống như que diêm quẹt vào đầu đốt, "xoẹt" một tiếng, lời nói của Thành Dao làm trái tim của Chu Tĩnh Vũ nổi lên lửa lớn. Anh đột ngột đứng dậy, một phen bóp lấy chiếc cằm nhỏ bé, "Em rốt cuộc là có ý tứ gì?"
Thành Dao bị Chu Tĩnh Vũ cưỡng chế ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt không có một tia sợ sệt, ngược lại còn giống như lộ ra một chút chờ mong nhàn nhạt. "Anh đã nhìn thấy em, có phải không cảnh sát Chu?"
Chu Tĩnh Vũ biết cô đang nói về cái gì.
"Anh thích những gì anh nhìn thấy, đúng không?" Thành Dao tiếp tục, "Nội tâm anh thực sự không muốn em kéo rèm cửa, thật ra anh muốn nhiều hơn, có phải không?
Chu Tĩnh Vũ bị câu hỏi của cô ép từng bước vào đường cùng, cái nhìn chăm chú của cô khiến anh tâm thần bất định, cô gái nhỏ có vẻ ngoài mềm mại này, thế nhưng liếc mắt một cái đã xuyên thủng bụng dạ chứa dục vọng đen tối của anh.
Anh định rút bàn tay đang nắm cằm cô, nhưng bị Thành Dao đè lại, cô vươn đầu lưỡi liếm lên ngón tay cái của anh.
Lông tơ trên người Chu Tĩnh Vũ dựng đứng cả lên.
"Tôi là cảnh sát!" Anh nghiến răng.
"Không phải thành thật là một trong những phẩm chất cơ bản của một cảnh sát sao?" Giọng nói của Thành Dao đầy khiêu khích, vẻ mặt cũng hiện lên sự bướng bỉnh, lớn mật thăm dò, "Tại sao phải nói dối chứ? Khát vọng trong nội tâm chính mình, tại sao anh không dám thừa nhận, Cảnh sát Chu?"
"Câm miệng!" Máu nóng xông lên đầu Chu Tĩnh Vũ, lần này anh trực tiếp thò ngón tay cái vào trong miệng Thành Dao, đè chặt đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô, không cho phép cô lên tiếng nữa.
Thành Dao không tránh né mà dùng đầu lưỡi ướt át run rẩy chà xát lên ngón tay anh.
Cô không sai, người đàn ông trước mặt cô rất có tiềm chất.
Hai chân Chu Tĩnh Vũ gần như nhũn ra, anh rút mạnh ngón tay, rời đi giống như bỏ chạy.
Cảnh vừa rồi đã sớm được suy diễn thành một cảnh ướt át và nóng bỏng trong tâm trí anh, trong cảnh đó, thứ mà Thành Dao đang ngậm không phải là ngón tay, mà là gậy th*t dữ tợn đã cương cứng từ lâu.