Sau nhiều lần như vậy, tiếng meow của mèo nhỏ bắt đầu run lên, nhưng trong máy theo dõi vẫn im lặng như cũ.
Bàng quang cực kỳ chua xót, bụng dưới cũng ngày càng đau nhói.
Thành Dao thút thít.
Chủ nhân khi nào mới trở lại?
Cô không nhịn được nữa rồi!
...
Chu Tĩnh Vũ lấy cớ về nhà cho mèo ăn để rời bữa tiệc sớm.
Vừa lấy chìa khóa mở cửa, anh nghe thấy một tiếng "meow meow" nhỏ truyền đến từ trong góc phòng.
"Bò sữa nhỏ" nghịch ngợm của nhà anh lần này có lẽ đã rút ra được một bài học: Cô ăn sạch món salad trộn trong bát thức ăn và thậm chí một cọng rau cũng không dám thừa lại, lại nhịn tiểu lâu như vậy, anh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng trên màn hình theo dõi của điện thoại di động.
Chu Tĩnh Vũ đi tới, mở cửa lồng sắt, sau đó vỗ lên chân mình hai cái.
Thành Dao thận trọng bò ra bằng bốn chân, giương mắt nhìn Chu Tĩnh Vũ cầu xin, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay anh lấy lòng, cơ thể cũng dựa vào đùi anh.
Chu Tĩnh Vũ bị thái độ nhu thuận này của cô lấy lòng, anh nhéo nhéo mặt của Thành Dao, "Có thể nói chuyện rồi, Dao Dao muốn nói cái gì?"
"Dao Dao" là cái tên được khắc trên thẻ đeo cổ.
"Chủ nhân." Thành Dao chịu đựng sự xấu hổ nói, "Dao Dao muốn...muốn đi toilet."
"Đi toilet?" Chu Tĩnh Vũ bóp mạnh hai má cô, nâng lên, hỏi ngược lại, mắt nhìn thẳng vào đồng tử của Thành Dao.
"Huhu..." Thành Dao biết mình lại mắc sai lầm, cô có thể cảm nhận được điều đó từ lực bóp của chủ nhân trên khuôn mặt của mình, "Dao Dao, Dao Dao muốn đi tiểu. Dao Dao không thể nhịn được nữa...huhu...... "
Đúng rồi, "con mèo nhỏ" làm sao biết đi toilet, nhà vệ sinh là dành cho người, mèo nhỏ chỉ biết tè vào khay cát. Giống như "mèo nhỏ" chỉ biết bò trên mặt đất, chỉ biết liếm để ăn uống, chỉ được nói chuyện khi được sự cho phép của chủ nhân....
Lòng tự tôn của Thành Dao một lần nữa bị Chu Tĩnh Vũ tàn nhẫn nghiền nát, sau đó nhặt lên từng mảnh, lắp ráp thành hình dạng mà anh muốn.
Trong quá trình nghiền nát và ghép lại, cô cũng xác nhận lại thân phận của mình một lần nữa, thân phận này khiến cô cảm thấy an tâm: Cô là vật cưng nhỏ của anh.
Tựa như chiếc vòng mà Chu Tĩnh Vũ đã làm riêng cho cô: Mặt trước là biệt hiệu mà anh đã đặt, mặt sau được khắc dòng chữ "Owned By Zhou". (Zhou: Bính âm của từ Chu trong tên CTV)
Owned - bị sở hữu, bị kiểm soát, 100% thuộc về.
Chủ nhân hài lòng gãi gãi cằm "mèo nhỏ", "Lần này đã đổi cho em một khay cát pha lê mới, nhanh đi thử xem."
Thành Dao bò đến "bồn cầu mèo" trong góc, dạng hai chân ra, ngồi xổm ở trên "khay đựng phân mèo", bụm mặt không nhìn Chu Tĩnh Vũ, nhăn nhó một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa đành tiểu ra trước mặt anh.
Chất lỏng màu vàng nhạt tí tách nhỏ lên lớp cát pha lê màu hồng, một khu vực nhỏ nhanh chóng trở nên đậm màu và kết tụ lại với nhau thành cục.
Thành Dao có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Tĩnh Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình, cô túng quẫn đến mức muốn khóc.
Thật là mất mặt!
Cô hận không thể vùi mình xuống đất.
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo một tiếng cười mãn nguyện:
"Thật là ngoan."
Chu Tĩnh Vũ đến bên cạnh Thành Dao, vươn tay giúp cô làm sạch những hạt cát silicone dính vào đuôi, lại đánh một cái lên mông rồi bế cô đi vào nhà.
"Con mèo nhỏ" được đặt nằm ngửa trên giường, nhưng hai mắt bị buộc chặt lại bằng một cái cà vạt.
Thị giác mất đi làm cho các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn.
Thành Dao có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc khó chịu của chính mình, còn có thể ngửi được rõ ràng hormone nam tính từ hơi thở của Chu Tĩnh Vũ toát ra.
Có điều, chủ nhân của cô không chịu đến gần hơn nữa, cơ thể của cô đang bắt đầu đỏ và nóng lên, nhưng chủ nhân chỉ miễn cưỡng cho cô vài cái vuốt ve nhẹ nhàng.