Cô gái thông minh hiểu ý, ngay lập tức hé miệng, vươn đầu lưỡi đem chất lỏng mang theo hương vị của chính mình từng chút một liếm sạch, hành động vội vàng và phong thái ngoan đạo, giống như một vật cưng nhỏ không quan tâm đến việc gì khác, chỉ muốn lấy lòng chủ nhân của mình.
Được vỗ nhẹ lên má làm phần thưởng, "Ngoan lắm."
Người đàn ông cúi xuống, cọ cọ lên vành tai Thành Dao rồi nói nhỏ, "Tiếp theo, đã đến lúc dùi cui cảnh sát lên sân rồi, đúng không?"
Anh từng bước một trả lại những gì mà cô đã làm với anh vừa rồi.
Nhưng mà......
Chu Tĩnh Vũ không đi đến bàn đạo cụ bên cạnh để lấy công cụ, "dùi cui" của anh chính là "hung khí" mà anh luôn mang theo bên mình.
"Dụng cụ tra tấn" hình trụ nóng hổi được thả ra, đập lên lối vào của miệng động khiến Thành Dao kêu "ah" lên một tiếng.
Cô tham lam muốn nhiều hơn nữa, nhưng anh không chịu tiến vào mà chỉ chậm rãi chọc chọc, cọ lui cọ tới bên ngoài.
Nghe tiếng nức nở kìm nén của Thành Dao dần dần biến thành tiếng rên rỉ dồn dập, nhìn thân thể bị trói bằng băng dính của cô bắt đầu vặn vẹo khó chịu, Chu Tĩnh Vũ lại một lần nữa xấu xa bắt chước giọng điệu của cô, "Cô Thành, mùi vị của trông mơ giải khát*, rất khó chịu phải không?"
(*Trông mơ giải khát: Dùng sự tưởng tượng để tự an ủi chính mình)
"Chủ nhân...huhu...em sai rồi...em..." Thành Dao thèm ăn đến mức bật khóc.
Lời nói bị chặn ngang bởi vì đã bị Chu Tĩnh Vũ ăn mất.
Anh cắn sưng đôi môi mềm mại của cô, rồi lại cẩn thận nhấm nháp. Gân xanh trên "dùi cui" giật bần bật, dùng sức nạo vét ở lối vào của huyệt nhỏ.
Cơ đùi của Thành Dao lại co thắt liên tục, thậm chí còn co giật một cách không kiểm soát được.
Chu Tĩnh Vũ thấy vậy, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, cởi một bên giày cao gót của cô, bắt đầu từ bắp chân xoa bóp nhẹ nhàng, di chuyển xuống dưới một chút, cuối cùng nắm lấy lòng bàn chân non mềm của cô.
Anh nhớ mình đã đọc trong một cuốn sách: Chân là cơ quan sinh dục thứ hai của con người, những ham muốn được dạy dỗ và khai phá trên đôi chân là ham muốn tình dục thứ hai cuả họ.
Chu Tĩnh Vũ nghĩ.
Khi cảm giác bất lực liên tục xâm nhập vào cơ thể từ lòng bàn chân non mịn, đó hẳn là sự giãy giụa hoàn mĩ nhất trong quá trình dạy dỗ.
Thế nên, hôm nay anh muốn thử một lần.
Ngay sau đó, Thành Dao gần như kinh hoàng phát hiện ra, Chu Tinh Vũ bắt đầu thực hiện một "phương pháp tra tấn" mới đối với cô:
Anh kẹp cổ chân của cô bằng một tay, tay kia dựng ngón tay lên vuốt từ ngón chân đến vòm bàn chân, rồi từ vòm bàn chân đến gót chân, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thành Dao lúc đầu vẫn cười không kiểm soát, nhưng rất nhanh tiếng cười đã biến thành tiếng khóc.
Động tác cù càng ngày càng nhanh, lực gãi càng ngày càng lớn.
Cảm giác ngứa ngáy và tê dại bao trùm khắp cơ thể cô, không có chỗ nào để thoát ra, không có chỗ nào để trốn.
Thành Dao cuối cùng cũng sụp đổ bật khóc, Chu Tĩnh Vũ nghe thấy, lúc này mới chịu dừng tay lại.
Cô gái bị "tra tấn" đến mức ý chí xuất thần, hoàn toàn không nhớ rõ băng dính và còng tay đã được tháo ra khi nào.
Tất cả đạo cụ trên bàn đều bị quét xuống đất, Thành Dao bị Chu Tĩnh Vũ bế lên, đặt cô xuống với tư thế quỳ bò.
"Chiếc dùi cui" ấm áp cuối cùng cũng kiên định tiến vào, là sự vỗ về cuối cùng mà cô mong đợi đã lâu.
Hai tay cô gái bị bắt chéo sau lưng, ấn lên vòng eo thon thả, cặp mông trắng nõn và mềm mại cao vút trong không trung.
Mỗi lần người đàn ông hung tợn đâm vào, thịt mông đàn hồi theo quán tính sẽ nảy lên, tuyết trắng run rẩy trần trụi hàm chứa cây gậy sưng to tạo thành một hình ảnh kích thích thị giác khiến người ta huyết mạch sôi trào.
Mỗi một lần anh mạnh bạo đưa đẩy, vòng eo không chịu nổi gần như bị đâm đến rã rời, tấm lưng trắng nõn như ngọc cũng bị giày vò đến phát run.
Một tay Chu Tĩnh Vũ nắm lấy hai cổ tay Thành Dao ở sau lưng, tay kia bắt đầu không ngừng nâng lên rồi hạ xuống vỗ mạnh vào cặp mông xinh đẹp trước mặt. Mà lực đạo dưới háng cũng mỗi lúc một nặng nề hơn.
Những đường nét duyên dáng và uyển chuyển từ vai đến lưng của Thành Dao uốn cong thành một vòng cung quyến rũ vì khoái cảm mãnh liệt, bộ ngực trước người cũng đung đưa lên xuống bởi lực đâm mạnh bạo.
"Chủ nhân...sâu quá...a a a...chủ nhân..."
"Cây dùi cui" của Chu Tĩnh Vũ cuộn lên với sức nóng khủng khiếp, ra sức phá vỡ tầng tầng nếp uốn đỏ mềm, giã mạnh vào hoa tâm hết lần này đến lần khác, Thành Dao hé mở đôi môi đỏ mọng, vội vàng hít thở để cân bằng vị chua dễ chịu đang xộc thẳng lên não bộ.
Khoái cảm như cuồng phong kịch liệt kéo đến, tê dại liên tiếp tập trung vào điểm mẫn cảm nhất trong động hoa, tựa như đang tích tụ để chờ đợi thời khắc nào đó, một cảm giác ngứa ran trên da đầu, bắt đầu từ sâu trong hoa huy*t quét qua toàn thân.
Tay của người đàn ông đột nhiên rời khỏi bờ mông ửng đỏ, nắm lấy viên thịt nhỏ phía trên miệng huyệt, thô bạo xoa nắn.
"Ah ah ah!" Cơ thể vốn đã cực kỳ mẫn cảm của Thành Dao lập tức nảy ra phản ứng sinh lý, nước nhờn phun ra, hai vách tường mềm mại xoắn chặt.
Chu Tĩnh Vũ vươn tay cuốn lấy một lọn tóc dài của cô, kéo ngược lại, buộc cô phải rướn cổ lên.
Anh từ một bên cúi đầu xuống, hung ác cắn vào chiếc cổ xinh đẹp đang dao động vì dục vọng dâng cao.
Dưới thân lại có thêm một đợt cao trào nữa, thẳng đến khi những đường gân trên côn th*t bắt đầu nhảy múa điên cuồng, Chu Tĩnh Vũ áp bộ ngực nóng bỏng của mình vào tấm lưng đẫm mồ hôi của Thành Dao, bắn mạnh vào người cô.
Cảm nhận nhiệt độ như dung nham của người trong lòng, một cơn cao trào nữa lại ập đến.
"Cảnh sát Thành, bom đã nổ rồi." Chu Tĩnh Vũ ôm lấy Thành Dao, dùng tay xoa nhẹ phần bụng dưới của cô, háo sắc cắn vào tai cô, "Chỗ nổ ở ngay đây."
- --