Giản Như Như lúc này cảm thấy bản thân uống canh cũng không biết phải uống như thế nào, cuối cùng dứt khoát đặt bát canh xuống không uống nữa. Tưởng Phong liếc mắt một cái nhăn mặt: “Sao không uống hết?” “Uống không nổi nữa.” Canh là canh cá, cô đã quen với đồ ăn mỹ thực* (đồ ăn ngon) của hiện đại thật sự cảm thấy có chút tanh. “Vậy ăn màn thầu đi.” Tưởng Phong lấy một cái màn thầu to đưa đến trong tay Giản Như Như, Giản Như Như nắm màn thầu nhìn xung quanh,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.