Buổi tối đến giờ đi ngủ Tưởng Phong mới cảm thấy cái chân bị thương kia bắt đầu loáng thoáng tê dại, đến nửa đêm tỉnh dậy một lần nữa không chỉ thấy tê mà còn ngứa ngáy. Tưởng Phong thấy thế tiện đà ngồi xuống bên giường nắm lấy chân xoa bóp, Giản Như Như đang mơ màng xoay người phát hiện bên giường có bóng người liền bị dọa đến tỉnh lại: “Ai vậy!” "Là anh, đừng sợ." Tưởng Phong thắp đèn lên, khi quay đầu nhìn khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch của Giản Như Như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.