Làm xong công việc trong tay, Tiểu Chu đi tới gần Phương Dật, khó hiểu hỏi: "Luật sư Phương, tại sao rõ ràng có thể đi qua trình tự tố tụng, yêu cầu đối phương trả thù lao lao động, làm gì khó khăn đi khiếu nại? Giày vò đến giày vò đi không hẳn có thể lấy được tiền như vậy, cuối cùng nói không chừng chúng ta còn phải đi pháp viện khởi tố."
Phương Dật mỉm cười: "Nếu như đi trình tự tố tụng, một thẩm cộng thêm hai thẩm, lại xin cưỡng chế chấp hành, ngươi cảm thấy bao lâu có thể xong việc? Nhất định có thể lấy được tiền sao?"
"Khó mà nói, đi trình tự tố tụng ít nhất cũng phải mấy tháng, nếu như tòa án bản án nhiều, kéo dài một đoạn thời gian, coi như là lấy được tiền cũng phải một năm rưỡi." Tiểu Chu nghĩ nghĩ nói: "Nhưng khiếu nại cũng không nhất định hữu dụng a!"
"Khiếu nại tuy rằng hiệu quả không nhất định tốt, nhưng nếu dựa vào vụ án hình sự, việc này sẽ dễ xử lý. Trên luật hình sự có tội cự tuyệt không trả thù lao lao động, cô biết không?" Phương Dật mỉm cười nói.
"Ừ, tôi hiểu rồi. Nếu có thể từ chối không trả thù lao lao động, quả thật so với kiện tụng dân sự mạnh hơn nhiều." Tiểu Chu như có điều suy nghĩ nói.
"Đây chính là nguyên nhân vì sao rất nhiều đương sự trong vụ án đều muốn dựa vào vụ án của mình, vụ án hình sự liên quan đến tự do cá nhân, lực uy hiếp lớn, hiệu quả tự nhiên cũng tốt.
Được rồi, chạy một ngày, cô cũng về sớm một chút đi. Báo cáo và mẫu đơn sau đó cho Cục Tư pháp còn phải phiền cô viết giúp tôi." Phương Dật cười nói.
"Cái đó đơn giản, lúc trước tôi đã viết rất nhiều. Vậy tôi về trước đây! Tạm biệt giám đốc! Tạm biệt luật sư Phương!" Nói xong, Tiểu Chu sôi nổi rời khỏi văn phòng luật sư.
Tôn Chính Nghĩa bưng ấm trà tím, cười híp mắt đi tới: "Tiểu Phương à, cậu cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi. Vụ án một ngày không xong đâu."
Ông rất thích loại giọng điệu này, thủ hạ luật sư tăng ca ra sức làm việc, chính mình thì biểu hiện ra một bộ tư thái thương cảm cấp dưới, xin chào tôi xin chào mọi người, thật hài hòa a, hình ảnh này có thể thỏa mãn lòng hư vinh của ông thật lớn.
"Không sao, giám đốc ngài đi trước đi, tôi sẽ kiểm tra lại tài liệu, lát nữa sẽ quay lại." Phương Dật mỉm cười nói.
Tôn Chính Nghĩa gật gật đầu, ông đã có rất nhiều năm không có loại cảm giác này, nhớ rõ lần trước văn phòng luật xuất hiện loại giọng điệu này là ở hai năm trước, lúc ấy có một vị luật sư họ Vương, công tác rất ra sức, nhưng là sau đó luật sư Vương bị Triệu Trung Thành cùng Chử Hoài cho chèn ép bỏ đi.
Chiều hôm sau, Sở gia.
Sở lão gia tử ngồi trên sô pha, hai mắt vô thần, không ngừng híp mắt hút thuốc lá. Lão thái thái ngồi ở một bên, dùng quạt dùng sức quạt quạt điếu thuốc cũ, xê dịch sang một bên.
"Hút hút hút, chỉ biết hút, ông xem vách tường này đều ố vàng, đều là ông hút thuốc." Lão thái thái vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Sở lão gia tử.
Sở Hồng ngồi ở trên ghế, xoay mặt, không nhìn cha mẹ, trong phòng không khí không quá hài hòa.
Lão thái thái thấy Sở lão gia tử không nói lời nào, trong lòng sốt ruột: "Hồng Hồng, cha con cũng là vì tốt cho con, nói như thế nào con và Chung Văn cũng là vợ chồng, hơn nữa hai người cũng không chính thức ly hôn..."
"Phán quyết của tòa án đều đã hạ, sao không tính là chính thức ly hôn?" Sở Hồng quay mặt lại, không đợi mẹ nói xong, oán hận một câu.
"Ý của ta là như thế nào nói các ngươi cũng cùng nhau qua nhiều năm như vậy, thật sự, ngươi liền muốn nhìn hắn ngồi đại lao?" Lão thái thái nhìn chằm chằm Sở Hồng nói.
"Đó là hắn tự tìm." Sở Hồng cắn môi nói.
"Bà xã kiện chồng cưỡng gian, con không sợ hàng xóm chê cười, nghe mẹ nhanh chóng viết thư thông cảm, đưa qua cho Chung gia, nếu con sợ mất mặt, mẹ đi đưa.
Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp mặt." Sở lão gia tử lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ngẩng đầu, thấm thía nói.
Sở Hồng nhìn chằm chằm đánh giá cha mẹ từ trên xuống dưới, nhìn Sở lão gia tử cả người không được tự nhiên, lão thái thái cũng xoay mặt đi không nói gì nữa.
"Các ngươi có phải được chỗ tốt của Chung gia hay không?" Sở Hồng đột nhiên hỏi.
"Không có! Làm sao có thể...." Ngày thường bá đạo đã quen lão thái thái, đột nhiên cảm giác có chút nghẹn lời, cực lực che dấu sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn bị Sở Hồng nhìn ra vấn đề.
"Mẹ, ba, những thứ khác con đều có thể nghe các ngươi, chuyện lần này ta muốn chính mình làm chủ, các ngươi đừng quản." Sở Hồng nói xong đứng dậy đi đến gian phòng của mình.
Cha mẹ là người như thế nào cô rõ ràng nhất, trong lòng cô không muốn cha mẹ nhận chỗ tốt của Chung gia, nhưng ánh mắt vừa rồi của mẹ, làm cho cô khẳng định và xác định, cha mẹ nhất định đạt thành giao dịch nào đó với Chung gia, mà thư thông cảm chính là một phần của giao dịch, nếu không sẽ không tự mình vừa vào cửa, đã bị cha mẹ ép viết thư thông cảm.
"Hồng Hồng, chúng ta đây đều là vì tốt cho ngươi..." Không đợi lão thái thái nói xong, truyền đến tiếng đóng cửa nặng nề.
"Bà nhìn xem nàng, đây là cái gì thái độ a! tựu cái này còn trông cậy vào nàng cho ta dưỡng lão?" Sở lão gia tử tức giận.
"Được rồi, ông bớt nói vài câu đi, tính toán xem nên nói thế nào với luật sư Phương đi." Bà cụ nhớ chuyện mười vạn đồng, trong đầu rối bời.
Nhưng vào lúc này, điện thoại trong nhà vang lên.
"Alo... Luật sư Phương à, cái gì...... Chung gia đồng ý, được được, cậu chờ tin tức tốt của chúng tôi đi. Được, nhất định mau chóng!" Lão thái thái lấy tay che microphone, thấp giọng nói.
Nói xong bà cúp điện thoại, cau mày nhìn về phía Sở lão gia tử, thấp giọng nói: "Nhìn xem, người ta bắt đầu thúc giục."
Buổi sáng, Phương Dật ngồi trong trại tạm giam chờ gặp Chung Văn. Chỉ chốc lát sau Chung Văn bị cảnh sát dẫn tới. Mấy ngày không gặp, Chung Văn lại gầy đi rất nhiều, cả người có vẻ chán chường.
"Chung Văn, hồ sơ vụ án của anh tôi đã xem qua, ý kiến của tôi là biện hộ nhẹ cho anh, kiểm sát viên đến trại tạm giam nói chuyện với anh rồi chứ?" Phương Dật nói.
"Ừ, là một cô gái họ Trần. Luật sư Phương biện hộ nhẹ là có ý gì, tôi phạm tội?" Chung Văn nhìn chằm chằm Phương Dật nói.
"Từ tình hình hiện tại của vụ án, anh thực sự cấu thành tội hiếp dâm. Hy vọng anh có thể nhận tội, như vậy sẽ có lợi cho việc tuyên án trong vụ án của anh." Phương Dật nói.
"Ngươi là luật sư chó má gì! Sao ngươi có thể nói như vậy, tôi không có tội! Tôi dựa vào cái gì nhận tội. Anh muốn biện hộ vô tội cho tôi. Phải vô tội." Chung Văn đột nhiên lộ ra có chút kích động.
Phương Dật sắc mặt tương đối bình tĩnh, cũng không có bởi vì Chung Văn lời nói mà tại chỗ bạo tẩu: "Tôi chỉ có thể căn cứ án kiện sự thật vì anh cung cấp phục vụ pháp luật, biện hộ nhẹ tội là phương án tốt nhất.
Nếu như anh kiên trì không nhận tội, cuối cùng chờ đợi anh có thể là ba đến mười năm tù, đương nhiên tôi sẽ dốc hết toàn lực biện hộ cho anh, nhưng tôi chỉ có thể cung cấp biện hộ nhẹ cho anh, sẽ không cung cấp biện hộ vô tội."
"Nói nhảm! Ngươi là luật sư chó má gì, tôi muốn đổi luật sư." Chung Văn điên cuồng rít gào. Cảnh sát một bên đi tới quát lớn gã.
"Anh suy nghĩ kỹ đi, anh muốn đổi luật sư, tôi tôn trọng ý kiến của anh. Trước khi mở phiên tòa tôi sẽ lại đến lần nữa." Phương Dật nói xong đứng dậy, kết thúc cuộc gặp.
Đi ra khỏi trại tạm giam, Phương Dật không lập tức rời đi, mà châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi sau đó chậm rãi phun ra, khói thuốc tản ra bốn phía.