Khi Phương Dật đi ra khỏi cửa tòa án, Chung Bân và hai ông bà Chung gia đã đi tới.
"Luật sư Phương, thế nào rồi?" Ông Chung vội vàng hỏi.
Lão thái thái và Chung Bân cũng nhìn về phía Phương Dật, trong ánh mắt tràn ngập chờ đợi.
"Thẩm vấn hết thảy thuận lợi, viện kiểm sát bên kia đề nghị phán ba năm. Dựa theo lúc trước chúng ta thương lượng, ta đề nghị phán ba trì hoãn ba.
Đúng rồi, Sở Hồng đệ trình một phần thư thông cảm cho viện kiểm sát. Việc này các ngươi biết không?" Phương Dật hỏi.
"Cha tôi đã đi tìm Sở Hồng, nhưng lúc đó Sở Hồng không đồng ý..." Chung Bân nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với lời nói của Phương Dật có chút ngoài ý muốn.
Không cần nhiều lời, Phương Dật đã hiểu, Sở lão gia tử tìm được Sở Hồng, khẳng định không phải đơn giản là cầu xin bằng miệng, đoán chừng là mang theo thành ý đi, nhưng Sở Hồng không đáp ứng, vì sao sau đó lại đệ trình thư thông cảm cho viện kiểm sát, có thể trong đáy lòng Sở Hồng còn có tình cảm với Chung Văn, hoặc là Sở Hồng không muốn cha mẹ thực hiện được, muốn trả thù cha mẹ lợi dụng cô! Phương Dật không thể xác định.
Mười phút sau, nhân viên thư ký gọi Phương Dật vào phòng xử án, toàn thể nhân viên tham gia phiên tòa đứng dậy, thẩm phán đọc bản án:... Bị cáo Chung Văn phạm tội cưỡng hiếp, bị kết án ba năm tù, ba năm tù treo. Trong vòng 5 ngày, tòa án sẽ đưa ra phán quyết.
Viện kiểm sát đã không kháng cáo sau phán quyết của tòa án, Chung Văn tuân theo phán quyết và cũng không kháng cáo.
Phương Dật bước ra khỏi tòa án và nói với Chung gia về phán quyết, Chung Bân và cha mẹ anh thiên ân vạn tạ với Phương Dật.
Chung Văn cuối cùng cũng có thể về nhà, sau khi làm xong thủ tục, khi anh đi ra khỏi cửa trại tạm giam, em trai anh và Phương Dật đang đứng ở ngoài cửa lớn chờ anh.
Vốn Phương Dật không muốn tới, nhưng không chịu nổi Chung Bân lại muốn mời, cân nhắc đến nhiều bạn bè nhiều con đường, Phương Dật vẫn tới.
Chung Văn không kích động như trong tưởng tượng, đi tới gần Phương Dật cúi đầu: "Luật sư Phương, cám ơn ngài, lúc trước tôi nói không dễ nghe, xin ngài thông cảm nhiều hơn."
"Không sao, tôi hiểu tâm tình của anh. Đi thôi!" Phương Dật mỉm cười nói.
Lúc này hắn chân chính cảm giác được thành tựu làm luật sư, loại này cảm giác thành tựu không liên quan đến tiền. Có thể để đương sự ra khỏi trại tạm giam, khôi phục tự do cá nhân, (mặc dù là tự do cá nhân có hạn, Chung Văn còn phải định kỳ đến đồn công an địa phương báo danh, lúc này chưa thực thì <<Biện pháp thực thi uốn nắn cộng đồng>>), đây chính là chuyện đáng ăn mừng, cũng khiến cho kiếp sống hành nghề của Phương Dật có một khởi đầu tốt đẹp.
"Đại ca, em ở quán rượu đặt phòng, ba mời vị Đại Tiên chuẩn bị đuổi xui xẻo đi cho ngươi, đều ở nhà chờ, chúng ta đi thôi! Về nhà trước." Chung Bân nói xong, mang theo đại ca và Phương Dật đi Chung gia.
Phương Dật xem như kiến thức, Chung gia cũng không biết là từ đâu mời tới một vị lão đạo, khoan hãy nói vị đạo gia này thật đúng là có vài phần đạo cốt tiên phong, bộ dáng rất dọa người, vừa đốt giấy, vừa niệm chú mân mê nửa ngày mới xem như xong việc. Sau đó mọi người đi quán rượu dự định, ăn uống một bữa.
Buổi tối, Phương Dật một thân mùi rượu về đến nhà, đầu óc choáng váng, cảm giác so với mở phiên tòa một ngày còn mệt mỏi hơn, vụ án của Chung Văn cuối cùng cũng kết thúc.
Nhớ lại từng màn từng màn đã qua, ông cụ Chung gia và bà cụ thoạt nhìn không dễ giao tiếp, kỳ thật vẫn rất có giới hạn, làm việc có chừng mực.
Ngược lại là cha mẹ Sở Hồng, đôi vợ chồng già Sở gia kia, thoạt nhìn đáng thương, nếu như không phải bàn chuyện thư thông cảm với bọn họ, kiến thức lòng tham của người Sở gia, hắn thật đúng là không thể tin được đôi vợ chồng già kia tâm cơ nặng như vậy.
Người xưa nói rất đúng: Tri nhân tri diện bất tri tâm a! Xã hội quá phức tạp, người sống trong xã hội cũng sẽ từ từ trở nên phức tạp! Trong lòng Phương Dật cảm thán.
Giờ này khắc này, Phương Dật lại nhớ tới phụ thân của mình, hiện giờ không biết người trong thôn ở sau lưng nói xấu như thế nào. Hắn lại nghĩ tới nhi tử, trong mắt dần dần có nước mắt.
Hắn cắn cắn môi, muốn tìm lại cuộc sống đã từng có, để cho cha ở trong thôn ưỡn thẳng lưng đi lại, chỉ có thể tiếp tục cố gắng, phấn đấu.
Vụ án hình sự của Chung Văn Tôn Chính Nghĩa thu ba vạn đồng phí luật sư, rất hài lòng với kết quả vụ án Chung gia, giám đốc Tôn lại có chút đau lòng, ba vạn đồng phí luật sư, Phương Dật muốn trích phần trăm sáu ngàn đồng, khấu trừ thuế phí còn thừa không ít.
Ngày nào đó phát lương, Phương Dật vui vẻ, tiền lương một tháng này cộng thêm phần trăm so với dạy học đại học có thể mạnh hơn nhiều.
Có khối người đau lòng giống như giám đốc Tôn, Triệu Trung Thành chính là một trong số đó, Trử Hoài tuy rằng trong lòng cũng không thoải mái, nhưng gã che giấu rất tốt.
Nghe nói chưa? Luật sư Phương lập tức lấy sáu ngàn trích phần trăm. Tháng này nộp thuế không ít a." Trử Hoài trong lòng chua xót nói.
"Xì, đó là vận cứt chó của hắn, vụ án kia vốn là của ta, ngày đó người Chung gia đến sở, ta tiêu chảy không có tới, bằng không nào có chuyện của hắn a!" Triệu Trung Thành quệt miệng, khinh thường nói.
"Tôi cảm thấy cũng đúng, giám đốc Tôn cũng thật là, vụ án lớn như vậy cũng không biết nói cho anh biết trước một tiếng, hẹn thời gian, để cho Phương Dật được tiện nghi." Trử Hoài tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nói.
"Ai! Ngươi đừng mang theo tiết tấu a, việc này cũng không liên quan gì đến giám đốc. Đều là họ Phương nịnh nọt... Ngươi cũng vậy, tôi không ở trong sở, sao ngươi không tranh thủ, không công tiện nghi người khác." Triệu Trung Thành liếc hắn một cái nói.
"Tôi? Tôi chưa từng làm vụ án hình sự, giám đốc căn bản sẽ không lo lắng cho tôi. Tôi sao có thể so với anh được." Trử Hoài bĩu môi nói xong, xoay người đi về phía vị trí làm việc của mình.
Ngay khi hai người nói chuyện, cửa văn phòng luật sư đột nhiên ầm ĩ lên, không ít người ăn mặc giống nông dân xông tới.
"Các ngươi tìm ai?" cửa ra vào chủ quản hành chính kiêm lễ tân trong lòng cả kinh, vội hỏi.
"Chúng ta tìm luật sư Phương Dật." Tên cầm đầu kích động la hét.
Đúng, chúng ta tìm luật sư Phương. "Phía sau có người phụ họa.
Trử Hoài vài bước vọt tới gần Triệu Trung Thành, thần sắc có chút khẩn trương, thấp giọng nói: "Không phải là luật sư Phương đắc tội với người chứ!"
"Cũng có thể là phá hỏng vụ án của người ta, đương sự đến gây sự." Triệu Trung Thành vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Chử Hoài nhìn thoáng qua gã, lập tức ngầm hiểu, xoay người bước nhanh về phía văn phòng chủ nhiệm.
"Giám đốc, đã xảy ra chuyện!" Chử Hoài vọt vào văn phòng giám đốc, ra vẻ hoảng hốt nói.
"Xảy ra chuyện gì a, ta đây không phải rất tốt sao, người lớn như vậy, như thế nào còn như vậy nôn nôn nóng nóng." Tôn Chính Nghĩa vẻ mặt bất mãn liếc Trử Hoài một cái nói.
"Có một đám người đến chỗ chúng ta luật sư Phương, nhìn rất kích động, đoán chừng là tới bới móc, ngài mau ra ngoài xem đi. Đừng đánh nhau nữa." Trử Hoài vội vàng nói.
Tôn Chính Nghĩa vừa nghe, vèo một cái vọt lên, Trử Hoài không kịp phản ứng, giám đốc đã đi ra ngoài.
Trử Hoài trong lòng cả kinh: Ông trời của ta, đây là người bảy mươi tuổi sao? Sao nhìn thân thủ còn nhanh nhẹn hơn ta chứ!
"Các anh tìm luật sư Phương có chuyện gì không?" Giám đốc Tôn đi tới quầy lễ tân của văn phòng luật sư hỏi người tới.
"Tôi tên là Kim Trung, luật sư Phương giúp chúng tôi lấy lại tiền lương, hiện tại tiền lương lấy lại được, chúng tôi là cố ý tới cảm tạ luật sư Phương." Từ một bên đi tới một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ, hàm hậu nói.