Tôn Chính Nghĩa có bảy mươi hai cái tâm nhãn, một khi chuyển lên cái kia cũng không phải người bình thường có thể so sánh, ông cũng không hy vọng ở giữa luật sư công lương dưới tay đi quá gần, quan hệ quá hòa hợp, nếu như ba cái luật sư công lương liên hợp lại đối phó ông, ông có thể ngăn cản không được. Dù sao ông không có ba đầu sáu tay.
"Giám đốc, ngài tìm tôi?" Trử Hoài mỉm cười, cung kính đi vào văn phòng, hỏi.
"Trử luật sư, cục tư pháp bên kia lại phân tới mấy vụ án viện trợ pháp lý, vốn tôi không muốn nhận, nhưng cấp trên lên tiếng, tôi lại không tiện cự tuyệt, dù sao chúng ta là luật sư, cũng phải làm một ít trách nhiệm xã hội.
Cậu là nhân viên lâu năm của văn phòng luật sư, tôi vẫn luôn coi trọng cậu, cho nên vụ án viện trợ pháp lý lần này, tôi muốn giao cho cậu xử lý, đương nhiên, có thể xử lý bao nhiêu, phải xem năng lực của cậu, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng." Tôn Chính Nghĩa mỉm cười nói.
Trử Hoài hơi có chút ngây người, giám đốc Tôn đây là cho gã quyền ưu tiên, để cho gã chọn án a, chuyện tốt này trước đó nhưng chưa từng có rơi xuống trên đầu gã, vẫn là Triệu Trung Thành.
Chẳng lẽ gần đây biểu hiện của mình quá tốt, lấn át Triệu Trung Thành? Không thể! Trử Hoài đột nhiên nhớ tới, lúc trước Triệu Trung Thành trực tiếp cự tuyệt vụ án viện trợ pháp lý, không nể mặt giám đốc, cuối cùng vẫn là Phương Dật tiếp nhận vụ án. Lần này giám đốc nhất định là đang trả thù luật sư Triệu, ông ta muốn nâng đỡ mình một phen, đúng, nhất định là có chuyện như vậy. Nghĩ đến đây, Trử Hoài không khỏi lộ ra nụ cười hiểu ý.
Thấy Trử Hoài đứng vừa xoa tay vừa cười ngây ngô không tỏ thái độ, giám đốc Tôn thúc giục: "Sao cậu không muốn làm, được rồi, tôi không ép buộc người khác, luật sư Phương đang chờ ở bên ngoài. Vụ án viện trợ pháp lý trước đó cậu ta làm được lãnh đạo cục tư pháp khen ngợi. Ở cục đã treo số rồi."
"Không! Không phải ý này, tôi nguyện ý làm vụ án viện trợ pháp lý." Trử Hoài vội vàng nói.
Gã phảng phất thấy được ở tương lai không xa, chính mình thành luật sư nổi tiếng trong huyện, cục tư pháp cho gã đeo hoa hồng lớn, trong sở cho hắn phát đại bao lì xì, gã thành trụ cột của văn phòng luật sư Chính nghĩa.
"Làm thật tốt, tôi già rồi thân thể không tốt, về sau văn phòng luật sư chính nghĩa phải dựa vào các cậu." Tôn Chính Nghĩa mỉm cười vỗ vỗ bả vai gã: "Đây là án kiện cậu cầm về xem một chút, có vấn đề liền tới tìm tôi."
Trử Hoài bị lời nói của giám đốc Tôn kéo trở lại hiện thực, gật đầu, ôm mười hồ sơ vụ án rời khỏi văn phòng.
Lúc sắp tan ca, Trử ôm hồ sơ vụ án trở lại văn phòng giám đốc.
"Có việc?" Giám đốc Tôn cho rằng Trử Hoài đã tiếp nhận toàn bộ vụ án do Cục Tư pháp phân tới, nhưng không ngờ gã ta lại ôm hồ sơ vụ án trở về, trong lòng có chút không vui.
"Giám đốc, tư liệu về mười vụ án này tôi đều đã xem qua, trong đó có một vụ án đòi lương, không có chứng cứ có lợi gì, khởi tố chỉ sợ lập án cũng khó, cái này ngài xem..." Trử Hoài nói được một nửa, nhìn về phía Tôn Chính Nghĩa, vụ án này gã ta không muốn nhận.
"Ừm, đưa vụ án kia cho tôi, những vụ án khác đâu?", Tôn Chính Nghĩa mặt không chút thay đổi hỏi.
"Những vụ án khác không thành vấn đề, tôi đều có thể làm." Trử Hoài nói. Gã còn tưởng rằng Tôn Chính Nghĩa sẽ răn dạy hắn hai câu, không nghĩ tới gã chỉ hời hợt nói một câu.
"Được rồi, cậu đi làm đi, nhất định phải làm tốt vụ án." Tôn Chính Nghĩa trong lòng khó chịu.
Lúc trước ông nói rất hay, thật ra là muốn Chử Hoài tiếp nhận tất cả vụ án, để gã thể hiện năng lực của mình, nhưng ai biết Trử Hoài lại chọn lựa, trả về vụ án khó xử lý nhất.
Ông rất thất vọng, không nghĩ tới ba luật sư trong sở, Triệu Trung Thành lòng dạ hẹp hòi không chịu nổi tác dụng lớn, Phương Dật rất có ý tưởng không quá nguyện ý chuyện gì cũng nghe theo mình (cùng mình thông đồng làm bậy), chỉ còn lại có một Trử Hoài, vốn trông cậy vào gã làm ra chút thành tích, cũng dễ kích thích hai vị kia cố gắng làm việc, nhưng không nghĩ tới lại là hàng tuột xích vào thời khắc mấu chốt.
Ai! Thôi đi! Xem ra về sau còn phải tìm kiếm một luật sư lương công, Tôn Chính Nghĩa âm thầm tính toán.
Phương Dật vốn chuẩn bị trở về ăn cơm tối xong, lại bị giám đốc Tôn gọi lại.
"Luật sư Phương, Cục Tư pháp lại phân tới một vụ án viện trợ pháp lý, chi phí vẫn như trước, lần trước cậu làm không tệ, vụ án này cũng cho cậu đi."
Phương Dật đáp ứng một tiếng, nhận lấy hồ sơ vụ án. Vốn đã nhấc lên cặp công văn lại bị hắn để tới trên bàn, dù sao trở về cũng không có việc gì làm, hắn may mà ngồi xuống mở ra hồ sơ vụ án, rút ra tài liệu, nhìn lên.
Đương sự của vụ án này là một thôn dân tên là Triệu Quý, anh giúp đỡ một công ty tên là Phú Nông nhận thầu đất đai trong thôn hái nho, anh đào và táo đỏ, bình thường làm chút việc vặt, công ty trả thù lao hàng tháng.
Trong tài liệu vụ án trên cơ bản không có chứng cứ gì có thể chứng minh công ty khất nợ thù lao của Triệu Quý, Phương Dật dự định liên lạc với anh ta, trực tiếp trao đổi rồi mới quyết định.
Sau khi thu dọn hồ sơ vụ án xong, dựa theo phương thức liên lạc trên hồ sơ vụ án, Phương Dật bấm số điện thoại, hẹn sáng mai Phương Dật đến sở nói chuyện.
Phương Dật không nghĩ tới chính là, chính là vụ án thoạt nhìn đơn giản này lại cho hắn chấn động thật lớn, thậm chí làm cho hắn sinh ra hoài nghi ý nghĩa cuộc sống.
Vừa về đến nhà, Phương Dật liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến, là thủ hạ của Vu tổng mà hắn đã gặp trước đó, quản lý Lưu phụ trách cho thuê phòng ốc Lưu Nguyên.
Quản lý Lưu gần đây nghe nói công ty muốn điều chỉnh thiết lập nhân viên bộ phận, sợ chức vụ của mình khó giữ được, liền định đi một chút phương pháp của Phương Dật.
"Quản lý Lưu, ngài làm sao lại tới đây?" Phương Dật vừa mới buông cặp công văn xuống, chợt nghe chuông cửa vang lên, mở cửa chỉ thấy quản lý Lưu một thân trang phục thoải mái đang đứng ở trước cửa mỉm cười.
"Luật sư Phương, chúng ta quen biết thời gian dài như vậy, tôi còn chưa mời ngài ăn cơm, ngày khác không bằng đụng ngày, vừa lúc hôm nay ngài ở nhà, không bằng chúng ta đến khách sạn mới mở trước cửa tiểu khu tụ tập một chút?" Quản lý Lưu vẻ mặt thành ý mỉm cười nói.
Đây không phải là ngày tết, mời người khách kia a! Trong lòng Phương Dật không ngừng nói thầm, nhưng lại không tiện làm mất mặt người ta, dù sao quan huyện không bằng quản lý hiện tại, làm tốt quan hệ với đối phương cũng có lợi với mình.
"Được, hôm nay tôi không có việc gì, không bằng tôi mời ngài." Phương Dật suy nghĩ một chút nói.
"Đừng a! Hôm nay ngài đừng cướp với tôi, lần sau ngài lại mời. Đi, phòng riêng tôi đã đặt trước rồi." Nghe Phương Dật nói như vậy, quản lý Lưu vẻ mặt tươi cười, cảm thấy chuyện của mình có cửa.
Phương Dật thay quần áo, đi theo quản lý Lưu đến khách sạn trước cửa.
Vừa vào cửa Phương Dật mới phát hiện, bên trong có động thiên khác, bên trong trang hoàng rất đặc sắc, không xa hoa, nhưng lại làm cho người ta cảm giác có đẳng cấp, tiêu phí còn không cao, rất thích hợp tiêu phí tầng lớp lao động.
"Tỷ phu, ngài đã đến, lầu hai phòng riêng cho ngài giữ lại đâu!" Quản lý Lưu hai người vừa vào cửa, một cái hơn hai mươi tuổi, mặc âu phục hưu nhàn, thoạt nhìn tương đối trơn bóng người trẻ tuổi chạy tới.
Quản lý Lưu ho nhẹ hai tiếng, nháy mắt về phía người trẻ tuổi, tựa hồ đang nhắc nhở người trẻ tuổi trước mắt nói chuyện chú ý một chút. Người trẻ tuổi rất thông minh, lập tức hiểu ý, để người phục vụ dẫn hai người đến phòng tầng hai.