"Làm luật sư?" Ánh mắt Phương Dật lộ vẻ rối rắm.
Thật ra trong lòng hắn không muốn làm luật sư, làm luật sư vừa phải giao tiếp với đương sự, lại phải đối phó với tòa án và viện kiểm sát, đáy lòng hắn có hơi e ngại.
Nhưng trước mắt hắn đã rơi xuống đáy vực cuộc đời, chính ứng với câu nói kia: Chuyện đến muôn vàn khó khăn cần phải dũng cảm, tốt hơn hết là đừng bất cẩn. Để không bị người khác đâm sau lưng, chỉ cần có thể kiếm tiền, dù không muốn hay khó khăn đến đâu cũng phải tranh giành!
Quan trọng nhất là Phương Dật cảm thấy Lý Thư Minh nói có lý, hiện tại, dường như tất cả những gì hắn có thể dựa vào đều là kiến thức chuyên môn và thương hiệu của trường cũ.
"Ngươi chưa nghe câu nói đó sao, các mua bán kiếm được tiền đều được ghi trong luật hình sự, các mua bán kiếm được nhiều tiền đều được ghi trong luật chống độc quyền.
Cho dù đó là luật chống độc quyền hay luật hình sự, hoặc là các luật khác, chỉ cần thân chủ có tiền và nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn họ sẽ sẵn sàng trả giá cao để thuê luật sư trong một vụ kiện.
Dù sao đều là ngồi tù, ăn đậu phộng (ăn đạn), hoặc là liên quan đến lợi ích trọng đại của bản thân, chỉ cần ngươi có chuyên môn vững vàng, có thể đảm đương được, tiền còn không phải vớt rất nhiều a!
Ngươi nghe ta, phát triển theo hướng này, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền!"
Ánh mắt Phương Dật sáng lên, như có điều suy nghĩ nói: "Ừm, hình như có chút đạo lý."
Khi con người phải đối mặt với nhiều lựa chọn, các rối loạn chọn lọc thường xuất hiện, nhưng một khi suy nghĩ thấu đáo, trong nháy mắt sẽ đưa ra lựa chọn, Phương Dật cũng không ngoại lệ. Sau khi Lý Thư Minh nói xong, không đến hai phút hắn liền xác định phương hướng nghề nghiệp của mình, làm luật sư.
Phương Dật quyết tâm tiến lên, cho nên hắn không hề một lòng cầu ổn, hắn muốn liều mạng đấu tranh cho một tương lai!
Một tuần sau, Phương Dật dứt khoát kiên quyết từ chức giảng viên đại học, sau đó đi vào cửa văn phòng luật sư Công Lý, đây là một công ty luật nhỏ, có tổng cộng 7 luật sư chuyên trách, trong số đó chỉ có hai luật sư được trả lương, những người khác đều là luật sư trích phần trăm, nơi làm việc là một phòng làm việc trên dưới một trăm mét vuông.
Lý do chọn công ty luật này là vì Phương Dật trước đây từng làm luật sư bán thời gian ở trường, chứng chỉ luật sư được treo trong công ty luật này, là được giới thiệu bởi một người bạn.
"Luật sư Phương, ta đã sớm khuyên cậu đến sở làm luật sư chuyên trách, lần này cậu cuối cùng là nghĩ thông suốt! Sau này chúng ta cùng nhau phát tài!"
Giám đốc văn phòng luật sư Công Lý Tôn Chính Nghĩa nhìn Phương Dật, cười híp mắt nói, Tôn Chính Nghĩa là một lão già mập mạp, tóc bạc, luôn cười híp mắt, đã sáu mươi chín tuổi, vẫn gắt gao bám lấy văn phòng luật sư, không có ý thoái vị nhường hiền.
"Chủ nhiệm, các điều khoản chúng ta đã thảo luận trước đó?" Phương Dật phải xác định đãi ngộ, để tránh Tôn Chính Nghĩa tạm thời thay đổi chủ ý.
"Không thành vấn đề, vẫn làm theo những gì chúng ta đã thảo luận trước đó, cậu cũng biết thị trấn nhỏ này của chúng ta, thu nhập có hạn, cho nên ta chỉ có thể cung cấp cho cậu 1500 nhân dân tệ cho mức lương cơ bản, có một khoản hoa hồng cho các vụ kiện đại lý, vụ kiện của bản thân tăng 60%, vụ án phân phối trong sở tăng 20%."
Tôn Chính Nghĩa đã sớm tính toán qua, công Ty Luật Công Lý chỉ là một công ty luật nhỏ trong quận, phí luật sư cho các vụ kiện thường không cao, hầu hết các khoản phí là từ 1000 đến 5000 nhân dân tệ, mặc dù có những trường hợp phí luật sư vượt quá mười nghìn nhân dân tệ trong suốt cả năm, nhưng là cũng không nhiều, nếu ngươi gặp phải một vụ án lớn và nhận được phí luật sư từ 50000 đến 60000 nhân dân tệ thì đó đã được coi là may mắn, các luật sư sẽ đánh vỡ đầu cướp làm. Cho nên ngay cả khi trả 20% hoa hồng cho luật sư cũng sẽ không có bao nhiêu tiền.
Và Tôn Chính Nghĩa cảm thấy rằng mức lương cơ bản của một luật sư làm công ăn lương không thể cho quá cao, nếu không sẽ không có động lực làm việc, mức lương tối thiểu ở địa phương là 1100 nhân dân tệ mỗi tháng, một luật sư được trả lương là 1500 nhân dân tệ một tháng, ông cảm thấy vừa vặn, chỉ có những luật sư ăn lương đang đói mới làm việc chăm chỉ.
"Giám đốc, bao lâu thì thẻ luật sư chuyên trách của ta mới được cấp?" Phương Dật hỏi.
Mặc dù thu nhập thấp hơn nhiều so với khi hắn còn là giảng viên đại học, nhưng có một khoản hoa hồng cho các vụ kiện đại lý, tương đương với mức lương cơ bản cố định, lên hay không lên, đương nhiên lên hay không lên cũng phải có bản lĩnh lấy mới được, điểm này Phương Dật nắm rõ.
"Khoảng chừng hơn một tháng, bên chúng tôi phê duyệt rất nhanh. Cậu chuẩn bị sẵn tài liệu, ta sắp xếp người giúp cậu làm thủ tục, trong khoảng thời gian này nếu anh rảnh rỗi ở sở giúp đỡ nói chuyện với khách hàng, đàm phán thành có tiền hoa hồng! Có việc gì cậu cứ làm việc của cậu trước, lương sẽ được tính từ thời điểm cậu trở thành luật sư chuyên trách." Giám đốc Tôn cười tủm tỉm nói.
"Được, cảm ơn giám đốc." Phương Dật nói xong đưa hồ sơ ứng tuyển cho quầy lễ tân, sau đó rời khỏi văn phòng luật sư.
Kể từ khi ly hôn, ngôi nhà đã được trao cho vợ con, lúc trước vợ Tào Hiểu Tuệ thấy hắn không có chỗ nào để đi, tạm thời đồng ý cho hắn ở nhà, bây giờ công việc đã được quyết định, đến lúc dọn phòng rồi.
Một tuần sau, Phương Dật ở một tiểu khu mới xây cách văn phòng luật sư Công Lý không xa, thuê một căn phòng nhỏ vói giá 300 nhân dân tệ một tháng, khoảng bốn mươi mét vuông.
Tiểu khu này chỉ mới được xây dựng vào năm ngoái, nhà đầu tư là một công ty xây dựng địa phương, vốn tưởng rằng có thể đáp ứng làn sóng phát triển bất động sản kiếm được một khoản lớn, kết quả sau khi khai thác xong tòa nhà, nhà cửa lại ế ẩm. Những người có tiền trong huyện đều ra thành phố mua nhà, không có tiền thì rẻ hơn nữa cũng không mua, tòa nhà mới này chỉ bán được một phần nhỏ do kinh tế của mẹ vợ lèo lái.
Sau đó nhà đầu tư chơi trò cho thuê lại sau khi bán, nghiệp vụ cho thuê lại, cuối cùng cũng có chút lợi nhuận, Phương Dật chính là một người trong rất nhiều người thuê nhà.
Phương Dật vừa dọn nhà xong, định xuống lầu mua thức ăn làm cơm tối, đúng lúc này Tôn Chính Nghĩa gọi điện thoại tới, bảo hắn qua hỗ trợ.
Hiện tại Phương Dật không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, chỉ có công việc mới có thể giúp hắn tìm lại tự tin, mới có thể niết bàn trọng sinh.
"Giám đốc, có chuyện gì?" Khi Phương Dật bước nhanh vào văn phòng luật sư Công Lý, Tôn Chính Nghĩa đang sắp xếp công việc cho một luật sư.
"Luật sư Phương, lát nữa sẽ có một khách hàng đến đây, đó là một vụ án hình sự, không cậu dạy luật hình sự ở trường đại học sao, nếu vụ án này được bàn tới, cậu làm đi." Tôn Chính Nghĩa cười nói.
"Nhưng thẻ luật sư của ta vẫn chưa được phát xuống, có được không?" Trong lòng Phương Dật có chút thấp thỏm.
Đại diện cho các vụ án hình sự khác với đại diện cho các vụ án dân sự, khi mở phiên tòa án dân sự nếu giấy chứng nhận chuyển nhượng của luật sư không được trả lại, có thể tìm Cục Tư pháp viết giấy chứng nhận giao cho tòa án, sau khi làm xong giấy chứng nhận luật sư sẽ nộp lại thủ tục, không ảnh hưởng đến người đại diện của vụ án. Các yêu cầu của tòa án không quá nghiêm ngặt.
Nhưng vụ án hình sự thì không được, cho dù là đến trại tạm giam gặp mặt hay đến tòa án mở phiên tòa, không có giấy chứng nhận luật sư thì ngay cả cửa cũng không vào được, thẩm phán của trại tạm giam và tòa án hình sự có thể từ chối giấy chứng nhận của Cục Tư pháp.
"Không sao! Khách hàng này đã từng đến một lần, lúc trước là một vị luật sư khác tiếp đãi, nhưng đàm phán đã không thành công, lần này lại tới đây tư vấn, cậu nói chuyện trước đi, đến lúc đó hãy nói sau."
"À, vụ kiện gì?" Phương Dật hỏi.
"Vụ hiếp dâm!" Tôn Chính Nghĩa nói.
"Được, ta đã sẵn sàng."
Phương Dật không nghĩ tới vừa chuyển tới sở đã có vụ án tới cửa, xem ra người dời sống, cây dời chết, thật không lừa ta a!