Khoảng năm giờ rưỡi chiều, đương sự hẹn trước đã đến, là một đôi vợ chồng già.
"Lão Chung, hai vợ chồng các ngươi đón xe tới à?" Tôn Chính Nghĩa dẫn vợ chồng già vào phòng họp sau, vội vàng cho người pha trà, nhìn ra được song phương tương đối quen thuộc.
"Không có, con trai thứ hai của ta lái xe đưa chúng ta tới, hắn đang đỗ xe bên ngoài." Người đàn ông nói chuyện khoảng 70 tuổi, tóc hoa râm, hình thể gầy gò, ngồi ở đó mang theo vài phần quan khí.
Ngồi bên cạnh chính là vợ già của hắn, bộ dạng rất giàu có, tóc uốn xoăn, mang theo khuyên tai vàng, dây chuyền vàng, khuôn mặt ủ rũ, vừa nhìn đã biết không dễ nói chuyện.
"Giám đốc Tôn, vụ án của con trai tôi muốn tư vấn lại với ông một chút.
Trước đó tôi đã đến một số văn phòng luật, văn phòng luật lớn trong thành phố chúng tôi cũng chạy qua, trên cơ bản đều nói với tôi vụ án của con trai tôi vấn đề không lớn, không cấu thành tội hiếp dâm. Chỉ cần chịu tiêu tiền là có thể đi ra.
Chúng ta đều là người quen cũ, tôi muốn nghe ý kiến của ông một lần nữa, cuối cùng có thể cứu vớt con trai tôi ra không." Lão nhân nói:
Đang lúc nói chuyện, một vị nam tử đầu đinh dáng người khỏe mạnh đi vào.
"Giám đốc Tôn, chúng tôi lại tới làm phiền ngài. Vụ án của anh trai tôi......" Người đàn ông đi vào là Chung Bân, con trai thứ hai của lão Chung.
"Tôi xin giới thiệu với các vị trước, vị này là luật sư Phương, tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học Pháp, Juris Doctor ( bằng tiếng Anh), chuyên nghiên cứu về luật hình sự. Cậu ta là một chuyên gia trong lĩnh vực hình sự. Vì vụ án của gia đình các vị, hôm nay tôi cố ý mời cậu ta tới đây." Tôn Chính Nghĩa nghiêm mặt nói.
"Xin chào luật sư Phương, tôi là Chung Bân, đây là cha và mẹ tôi." Chung gia lão nhị Chung Bân nhìn về phía Phương Dật nói.
"Xin chào, phiền ngài giới thiệu diễn biến vụ án. Bây giờ vụ án đã đến giai đoạn nào rồi?" Phương Dật nhanh chóng tiến vào trạng thái, trong lòng có chút hưng phấn. Đây chính là đương sự đầu tiên hắn tiếp đãi sau khi chuyển tới văn phòng luật sư.
"Luật sư Phương, con trai tôi là oan uổng, chuyện vợ chồng làm sao có thể xem như cưỡng gian được, cảnh sát làm bừa!" Lão Chung không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng vỗ bàn, lớn tiếng nói.
Phương Dật nghe xong thì nhíu mày, nhìn về phía Chung Bân, hy vọng từ trong miệng anh ta hiểu rõ chi tiết cụ thể của vụ án.
"Ba, ba bớt giận trước đi, để con giới thiệu vụ án của anh con với luật sư Phương trước đã, nghe luật sư Phương nói thế nào." Chung Bân an ủi.
"Lão Chung, đừng nóng giận, sự tình đã xảy ra, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết. Đi! Chúng ta đến văn phòng tôi ngồi một chút, gần đây tôi làm chút trà ngon, anh nếm thử, để Chung Bân nói chuyện với luật sư Phương." Chủ nhiệm Tôn sợ lão Chung lại bạo khởi thành sự không đủ bại sự có thừa, phá hư cuộc đàm phán, mời hai vợ chồng bọn họ đi.
Vợ chồng lão Chung đi theo giám đốc Tôn đến văn phòng giám đốc, trong phòng họp chỉ còn lại Chung Bân và Phương Dật.
"Việc này kỳ thật thật không tồi với anh trai tôi, bắt đầu từ năm ngoái, anh trai tôi và chị dâu tôi đã bắt đầu ầm ĩ ly hôn..." Chung Bân giới thiệu vụ án của anh trai mình một lần.
Năm ngoái, anh trai Chung Bân là Chung Văn và vợ là Sở Hồng nháo ly hôn, hai vợ chồng đánh nhau túi bụi, cảnh sát đến cửa vô số lần, bác gái của ủy ban nhân dân khuyên nước bọt đều khô, cuối cùng hai bên vẫn nháo lên tòa án.
Năm ngoái, tòa án đã bác đơn kiện của Chung Văn. Hơn nửa năm sau, Chung Văn lại khởi kiện yêu cầu ly hôn, tòa án ba tháng trước đã phán quyết hai bên ly hôn, hai bên đều không có tranh chấp về phán quyết ly hôn của tòa án, nhưng Chung Văn có ý kiến phản đối với phán quyết liên quan đến phân phối tài sản, la hét muốn kháng cáo, nhưng sau đó vẫn chưa đệ trình đơn kiện.
Ngay sau khi phán quyết không lâu, Chung Văn ở bên ngoài uống chút rượu chuẩn bị về nhà ngủ, vừa vào cửa thì vừa vặn nhìn thấy Sở Hồng đang thu dọn quần áo chuẩn bị chuyển nhà.
Chung Văn thú tính đại phát, từ phía sau ôm lấy Sở Hồng đã muốn phát sinh quan hệ X, lại bị Sở Hồng kịch liệt phản kháng. Sở Hồng muốn tránh thoát chạy trốn, lại bị Chung Văn gắt gao đặt ở trên giường, song phương giằng co, Sở Hồng chung quy là nữ nhân, thân yếu, cuối cùng hai tay bị Chung Văn dùng dây lưng trói lại.
Chung Văn không để ý Sở Hồng phản kháng, áp dụng các thủ đoạn bạo lực như tát miệng, cào, cắn với cô, cưỡng ép phát sinh quan hệ với cô.
Buổi tối hôm đó, Sở Hồng khóc sướt mướt xuống lầu lập tức gọi 110 báo án, rất nhanh cảnh sát tới cửa bắt được Chung Văn đang nằm ở trên giường ngủ trong phòng. Chung Văn thú nhận hành động của mình.
Trải qua khám nghiệm pháp y, Sở Hồng bị bầm tím nhiều chỗ mô mềm, cổ tay bị bầm tím do bị trói, bộ ngực tồn tại vết cào và vết cắn rõ ràng, người bị hại quả thật bị xâm phạm X.
Sau đó viện kiểm sát hạ văn kiện phê chuẩn bắt giữ, Chung Văn bị áp giải vào trại tạm giam, không lâu sau vụ án liền được chuyển đến tòa án, chuẩn bị mở phiên tòa xét xử.
Chung gia tìm luật sư đến trại tạm giam gặp mặt, nhưng vẫn chưa thuê được luật sư, chuẩn bị cho phiên tòa biện hộ.
Xem xong bản án ly hôn trong tay, Phương Dật nhìn về phía Chung Bân: "Anh trai ngươi bị bắt ngày nào, ngày xảy ra sự việc là ngày mấy?"
"Là ngày 10, hôm đó tôi đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ tôi, nói anh tôi bị bắt, kết quả làm ăn cũng không thành.
Tôi hiểu ý anh là gì, khi chúng tôi tham khảo ý kiến các luật sư khác, các luật sư khác cũng đã hỏi câu hỏi này. Họ nói ngày 10 xảy ra sự việc, phán quyết ly hôn vẫn chưa có hiệu lực, về mặt pháp lý mà nói anh trai tôi và chị dâu tôi vẫn là quan hệ vợ chồng.
Chuyện phòng the trong thời gian quan hệ vợ chồng còn tồn tại không nên bị coi là tội hiếp dâm, cho nên họ đều nói vụ án này dù ra tòa cũng không sao, tiêu tiền chuẩn bị một chút, là OK rồi!
Tôi nghĩ anh tôi nếu không phạm tội, người đã sớm thả về rồi. Cho dù cơ quan công an bắt nhầm người, viện kiểm sát chẳng lẽ cũng không hiểu luật sao? Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Lúc trước tôi đã tìm các mối quan hệ và hỏi, nghe nói trong viện kiểm sát vụ án này của anh tôi cũng có ý kiến bất đồng, cho nên trong lòng tôi không có đáy." Chung Bân nói.
"Ân, tôi hiểu được mối quan tâm của ngài, trước đây tôi đã gặp vụ án tương tự, đó là ở vài năm trước, có phải là trường hợp đầu tiên không thì tôi không dám nói, nhưng là loại án kiện này báo ra quả thật không nhiều lắm. Trên lý thuyết, chúng tôi gọi những hành vi này là 'cưỡng hiếp trong hôn nhân.
Phải nói bất luận là giới lý thuyết hay giới thực tế, trong thời gian quan hệ hôn nhân còn tồn tại, người chồng dùng bạo lực, uy hiếp hoặc phương pháp khác, trái với ý muốn của vợ, cưỡng ép phát sinh quan hệ X với vợ, chồng có thể bị coi là tội hiếp dâm hay không, mọi người vẫn có tranh cãi." Phương Dật bất giác bước vào vai trò giáo viên, giống như đang giảng giải trường hợp này cho học sinh.
"Hiếp dâm trong hôn nhân?! Đã đăng ký kết hôn rồi, còn cấu thành cưỡng gian à! Hai vợ chồng lăn ra giường còn lăn thành tội phạm cưỡng hiếp sao?" Chung Bân trừng mắt, kinh ngạc nhìn về phía Phương Dật.
Phương Dật cười: "Không phải ý này!
Có cấu thành tội hiếp dâm hay không, còn phải xem tình tiết vụ án cụ thể, ngài không cần khẩn trương như vậy.
Thật ra từ quan hệ vợ chồng bình thường mà nói, giữa vợ chồng có quyền lợi và nghĩa vụ sống chung và phát sinh chuyện phòng the, không ai có thể phủ nhận đây là yếu tố quan trọng trong mối quan hệ vợ chồng.
Sau khi hai vợ chồng tự nguyện đến cơ quan dân chính đăng ký kết hôn, quan hệ vợ chồng được xác lập, đó chính là cam kết chắc chắn về nghĩa vụ sống chung, sự cam kết này luôn có hiệu lực trong suốt thời gian tồn tại của mối quan hệ hôn nhân, các thủ tục không hợp pháp sẽ không tự động biến mất.
Vì vậy, sau khi kết hôn, bất luận là tự nguyện ở chung, hay là một bên cưỡng ép người kia ở chung, khi hành vi X xảy ra, chồng hay vợ đều không cấu thành tội hiếp dâm."