Phương Dật nhìn y, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Lúc trước đến cục xã hội đều là thương lượng với các ngài, sau đó vụ án chuyển tới cục công an, truy cứu Kim tổng cự tuyệt không trả thù lao lao động, cũng thông qua với các ngài.
Bây giờ ngài đã có tiền và muốn đưa anh ta ra, đây là một vụ án hình sự, một khi bộ máy nhà nước được kích hoạt và muốn nó dừng lại... khó! Đây căn bản không phải là thứ chúng ta có thể khống chế."
Nhà vệ sinh công cộng a...! Ngươi muốn cho gã đi vào liền đi vào, ngươi muốn cho gã đi ra liền đi ra! Phương Dật oán thầm nói.
"Vậy... chúng ta không truy cứu tội gã cự tuyệt không trả thù lao lao động, được không?"
"Muộn rồi! Bây giờ không phải là chuyện ngài có truy cứu hay không. Nói trắng ra, chúng ta nói chuyện đã không tốt rồi. Nếu các ngài đưa cho ông ta một bản thông cảm, đến viện kiểm sát và cục công an nói rõ tình huống, nói không chừng Kim Tổng có thể bị phạt ít hơn mấy tháng." Phương Dật thở dài nói.
"Cái này......, tôi ra thư thông cảm không thành vấn đề, nhưng là Phùng Đại Đồng bọn họ......, ai! Kim Đại Nha cũng là tự làm tự chịu, coi như xong!" Kim Trung nói xong, nói cảm ơn với Phương Dật, đi ra.
Vụ án kết thúc, Phương Dật giao chuyện điền vào mẫu đơn, viết báo cáo kết án cho Tiểu Chu. Giám đốc Tôn khen ngợi Phương Dật hai câu rồi vội vàng sắp xếp chuyện tuyên truyền của văn phòng luật sư.
Lúc sắp tan ca, mí mắt phải của Phương Dật nhảy không ngừng, người già trong thôn đều nói mắt trái nhảy tiền mắt phải nhảy tai ương, gặp phải chuyện như vậy người trong thôn bình thường sẽ tìm một tờ giấy trắng, xé xuống một mảnh nhỏ dính nước bọt dán lên mí mắt trên, để cho nó nhảy không.
"Luật sư Phương, trên mí mắt anh dán cái gì vậy?", Tiểu Chu vừa đi vừa nhìn thấy Phương Dật dán tờ giấy trắng lên mí mắt, liền hỏi.
"Giấy trắng, mí mắt phải của tôi luôn nhảy." Phương Dật cười nói.
"A! Người trong thôn chúng tôi cũng làm như vậy. Nhưng tôi cảm thấy là ngài dùng mắt mệt nhọc, mệt mỏi." Tiểu Chu cười nói.
Trong khoảng thời gian này cô cùng Phương Dật làm việc xử lý vụ án viện trợ pháp lý, hai người thân thiết, có lúc cũng nói đùa.
"Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy." Phương Dật ngoài miệng nói, nhưng hắn không lấy tờ giấy trắng xuống.
Sau khi tan tầm, trong lòng hắn thấp thỏm đi ra văn phòng luật sư, thẳng đến khi về đến nhà dọc theo đường đi không có chuyện gì phát sinh, hắn mới hơi chút kiên định chút ít.
Ngay khi hắn chuẩn bị ăn cơm, "Đương" "Đương", cửa phòng bị gõ vang, trong lòng hắn căng thẳng, tay run rẩy, mì sợi rơi trên mặt đất.
"Ai vậy?" Phương Dật đơn giản thu dọn mì sợi dưới đất, đi về phía cửa.
"Luật sư Phương, tôi là quản lý Lưu phụ trách cho thuê nhà, lúc trước chúng ta đã gặp qua." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản lý Lưu.
Ấn tượng của hắn đối với quản lý Lưu không tệ, chủ yếu là bởi vì miễn trừ tiền thuê nhà, sau khi biết ngoài cửa là quản lý Lưu, trong lòng hắn an tâm không ít.
Theo cửa phòng bị mở ra, Phương Dật nhìn thấy phía sau quản lý Lưu mỉm cười đứng một vị tráng hán và một người đàn ông trung niên.
"Vu tổng!" sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, ánh mắt Phương Dật đều nhìn thẳng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, đây là để trả thù?
"Ai! Luật sư Phương, anh đóng cửa cái gì vậy! Vu tổng chúng tôi cố ý tới tìm anh."
Ngay khi Phương Dật theo bản năng đóng cửa, quản lý Lưu một chân bước vào, vừa vặn kẹt cửa, nhìn biểu tình trên mặt anh ta liền biết chân nhất định rất đau.
Phương Dật trong lòng mắng: Đóng cửa cái gì, ngươi nói ta đóng cửa cái gì, mạng người quan trọng a!
Thật sự là sợ cái gì tới cái đó, lúc trước Lan tỷ nói lão Vu nhà bọn họ muốn tới tìm hắn, Phương Dật lo lắng đề phòng qua một thời gian ngắn sau đó không thấy động tĩnh, cho rằng việc này cứ như vậy trôi qua, ai biết Vu Mãn Đường hôm nay lại đột nhiên tới cửa a.
"Luật sư Phương, vẫn khỏe chứ! không mời tôi vào ngồi một chút?" Vu Mãn Đường giống như cười mà không phải cười nói.
"Tôi... trong nhà tương đối loạn, tôi mặc cái này tương đối tùy tiện, chờ tôi thay quần áo." Trong ánh mắt Phương Dật hiện lên một tia bối rối, xấu hổ nói.
"Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, không cần khách khí như vậy." Vu Mãn Đường nói xong, mỉm cười đi tới trước cửa.
Người ta đều nói như vậy, chẳng lẽ mình cứ như vậy chặn cửa không cho vào?
Ai! Tránh được mùng một, tránh không quá mười lăm, nên tới sớm muộn gì cũng phải tới, nghĩ như vậy Phương Dật ngược lại không khẩn trương, bước sang bên cạnh một bước, tránh ra cửa.
"Luật sư Phương, diện tích căn nhà này của anh không lớn lắm, quản lý Lưu, quay đầu lại giúp luật sư Phương lưu ý, nhìn xem tòa nhà này có diện tích lớn hơn chút nào không, đổi cho luật sư Phương một căn hộ khác. Phí tổn tính vào tài khoản của tôi." Sau khi Vu Mãn Đường vào phòng, đi một vòng nói.
"Được rồi, Vu tổng, ngài yên tâm tôi sẽ sắp xếp ngay, đảm bảo luật sư Phương hài lòng." Quản lý Lưu vỗ ngực cam đoan, thừa dịp Vu tổng không chú ý đến anh vụng trộm hoạt động bàn chân vừa rồi bị cửa chen qua.
"Không cần, không cần đổi, nơi này rất tốt, tôi đã quen rồi. Vu tổng, ý tốt của ngài tôi xin nhận, thật không cần!" Phương Dật không biết Vu Tổng trong hồ lô muốn làm cái gì, từ chối nhã nhặn nói.
"Được rồi! Quản lý Lưu ra ngoài trước. Để tôi nói chuyện riêng với luật sư Phương." Vu tổng nhìn về phía quản lý Lưu.
Quản lý Lưu vội vàng đáp ứng một tiếng, vừa đi ra ngoài cửa vừa nói thầm trong lòng: Luật sư Phương a..! Không nên gạt người như vậy, đừng nói với ta ngươi không biết người cấp trên, đại Boss của công ty đều tới! Ta phải làm thân với ngươi khắp nơi, con đường lên chức của ta toàn bộ dựa vào ngươi.
Phương Dật có chút há hốc mồm, có ý gì a! Đây là sợ người nhìn thấy, muốn động thủ! Hắn đánh giá sức chiến đấu của hai người đối phương, không cần cho Vu Mãn Đường ra tay, chỉ cần một cánh tay tráng hán kia là có thể quật ngã hắn.
"Ngươi cũng ra bên ngoài chờ ta!" Vu Mãn Đường nháy mắt với tráng hán.
Ý gì? Đơn đấu a! Đừng thấy anh em gầy, tất cả đều là thịt Ca Đạt, thật sự 1 vs 1 vừa động thủ, không nhất định kém hơn ngươi, trong lòng Phương Dật tính toán trong chốc lát động thủ là tới trước Liêu Âm Cước hay là Hắc Hổ Đào Tâm.
Trong phòng chỉ còn lại Vu Mãn Đường và Phương Dật, Vu Mãn Đường đặt mông ngồi trên sô pha, Phương Dật đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn anh.
"Luật sư Phương, uống trà đi, anh đãi khách như vậy sao." Vu Mãn Đường cười ha hả, không khách khí chút nào.
Phương Dật đáp ứng một tiếng, máy móc đi tới bên cạnh bàn, một bên pha trà một bên cân nhắc: Cái này không giống như là tới báo thù, vậy gã là tới... Tán gẫu? Không thể! Nếu không thì đến đòi bồi thường.
Hắn hạ quyết tâm mặc kệ Vu Mãn Đường nói như thế nào, dù sao muốn tiền không có, muốn mạng một cái.
Tại Vu Mãn Đường uống nước trà, híp mắt nhìn Phương Dật: "Luật sư Phương, tình huống của anh tôi hiểu một chút, anh thả lỏng một chút, ngồi xuống, chúng ta tâm sự, anh yên tâm đi, tôi không phải tới hưng sư vấn tội."
"Vu tổng, tôi chỉ là một luật sư nhỏ, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?" Phương Dật cảnh giác nhìn xem Vu Mãn Đường.
"Tôi thấy anh rất chuyên nghiệp, có một chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ. Việc này làm xong, tôi bỏ qua chuyện trước kia, còn có thể cho anh một bao lì xì lớn." Vu Mãn Đường cười ha hả nói.
"Chuyện gì? Tôi là luật sư, chuyện phạm pháp tôi cũng không làm." Phương Dật sợ đối phương gài bẫy mình, vội vàng nói rõ giới hạn của mình.