Phương Dật làm bộ như không nhìn thấy gì, tiến vào phòng tầng hai hắn không khỏi cảm thán, quản lý Lưu thật sự là dụng tâm lương khổ a, phòng này chỉ sợ là xa hoa nhất rộng rãi nhất trong khách sạn.
Phòng bao là phòng trong và ngoài, bên ngoài đặt một bộ sô pha thoạt nhìn rất thoải mái, bên cạnh cửa sổ có một bàn án, mặt trên đặt văn phòng tứ bảo, phòng trong bị một bàn ăn lớn chiếm cứ, có thể ngồi mười lăm người, toàn bộ phòng bao có vẻ rất sạch sẽ, mở nhạc nhẹ.
"Quản lý Lưu, chỉ hai người chúng ta ăn cơm, phòng lớn như vậy quá lãng phí đi?" Phương Dật nhíu mày.
"Chưa nói tới, đều là người trong nhà. không giấu diếm ngài, khách sạn này là em vợ tôi mở, chúng ta đến vừa vặn thử một chút đồ ăn, cảm giác hoàn cảnh, cho em ấy đưa ra đề nghị.
Nếu như ngài cảm thấy không có trở ngại, sau này có liên hoan gì thì trực tiếp gọi điện thoại, cam đoan để lại phòng tốt nhất cho ngài, cung cấp dịch vụ tốt nhất." Quản lý Lưu cười nói.
"Nơi này rất tốt, tôi thấy không kém so với khách sạn nổi tiếng trong thành phố." Phương Dật khen tặng vài câu rồi ngồi xuống sô pha.
"Luật sư Phương, ngài có kiêng ăn cái gì sao?" Quản lý Lưu cầm thực đơn hỏi.
"Không có, đủ cho hai chúng ta ăn là được, ngàn vạn lần đừng lãng phí." Phương Dật nói.
"Vừa thấy luật sư Phương chính là người thực tế, không thành vấn đề, tôi bảo bọn họ mang lên vài món sở trường, ngài gọi thêm mấy món nữa." Nói xong quản lý Lưu đưa thực đơn cho Phương Dật.
Sau khi gọi đồ ăn xong, nhân viên phục vụ rót cho quản lý Lưu và Phương Dật một tách trà, sau đó đặt ấm trà xuống, lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn nhất nhất bưng lên, khoan hãy nói tốc độ mang đồ ăn lên thật sự rất nhanh, quản lý Lưu tuyệt đối không đề cập tới chính sự, chỉ lo đẩy chén đổi chén trèo giao tình.
Thấy độ lửa kém không nhiều lắm, quản lý Lưu mới đưa cho Phương Dật một điếu thuốc, thấp giọng nói: "Luật sư Phương, thật không giấu diếm, hôm nay tôi có chút việc nhỏ, muốn nhờ ngài giúp một tay."
"Ah? Lưu ca ngài nói, ngài muốn tư vấn vấn đề pháp luật gì, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức." Phương Dật theo bản năng cho rằng đối phương gặp phải chuyện phiền toái, muốn tư vấn vấn đề pháp luật.
"Không phải chuyện trên pháp luật, là chuyện nội bộ công ty chúng tôi." Quản lý Lưu lúng túng nói.
"Chuyện nội bộ công ty các ngài? Chuyện này...... Tôi chỉ sợ......" Phương Dật có chút xấu hổ, nếu là chuyện pháp luật, hắn còn có thể giải đáp một hai, nhưng là chuyện nội bộ công ty... Hắn cũng không phải nhân viên công ty, thật đúng là không tiện nhúng tay.
"Tôi đã nói thẳng với ngài rồi, công ty chúng tôi cuối năm có thể phải điều chỉnh bố trí nhân viên các bộ phận, tôi không có chí hướng lớn lao gì, chỉ muốn bảo vệ chức vụ trước mắt.
Tôi biết ngài rất khó xử, dù sao đây cũng là chuyện nội bộ công ty chúng tôi, nhưng việc này không vội nhất thời, ngày sau nếu ngài gặp lại Vu tổng hoặc là Cao Kim Lan tổng của chúng tôi, hy vọng lúc thuận tiện, ngài có thể thay tôi nói tốt vài câu.
Thật đấy! Nói tốt vài câu tôi liền cầu còn không được, tôi không muốn cái gì thăng quan phát tài." Trong mắt quản lý Lưu lộ ra thần sắc khẩn cầu.
"Ân, việc này cũng là gấp không được, tôi phải đụng, nếu như vượt qua, có cơ hội tôi nhất định thay ngài nói vài câu. Nhưng tôi người nhỏ lời nhẹ, đến lúc đó không nhất định có hiệu quả.
Chủ yếu còn phải dựa vào chính ngài." Phương Dật nghĩ nghĩ nói.
Lúc này không cần phải trả lời thẳng thừng, làm cho hai bên đều xấu hổ, bình tĩnh mà xem xét, quản lý Lưu trong khoảng thời gian này quả thật phục vụ rất tận tâm, hắn thật đúng là không hy vọng Vu tổng hoặc là chị Lan đổi quản lý Lưu, dù sao tất cả mọi người đều quen thuộc, dễ làm việc.
"Được, có những lời này của ngài tôi liền kiên định, đây là một chút ý tứ nhỏ, không thành kính ý." Quản lý Lưu nói xong móc ra một tấm thẻ mua sắm đặt trước mặt Phương Dật.
"Quản lý Lưu, cái này ngài khách khí, tôi thay ngài nói chuyện, không phải nể mặt tiền, mà là ngài người này, tấm thẻ này tôi không thể thu." Phương Dật lại đẩy thẻ mua sắm trở về. Chuyện còn chưa làm, đã thu tiền, lỡ như làm không được chẳng phải phiền toái sao.
"Cái này... được rồi, thẻ ngài không nhận, cái này nhất định phải nhận, đây là thẻ VIP của khách sạn, bằng thẻ ăn cơm có thể giảm 50%." Quản lý Lưu đổi một tấm thẻ chế tác tinh xảo đưa tới.
Phương Dật nói vài câu cảm ơn, nhận lấy thẻ VIP.
Hắn biết nếu không nhận, trong lòng quản lý Lưu nên nói thầm, khẳng định cho rằng mình đang qua loa với y, không nhất định sẽ vì y mà nói tốt.
Sáng hôm sau, Phương Dật gặp Triệu Quý ở sở luật.
Triệu Quý có bộ dáng hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn, vẻ mặt hàm hậu, trong đôi mắt to tràn ngập chờ đợi, trên khuôn mặt ngăm đen lộ vẻ sầu lo, hai tay che kín vết chai, ngón trỏ và ngón áp út tay phải có chút ố vàng, hẳn là trường kỳ kẹp khói thuốc lá, lưng của anh có chút còng, cả người tản ra một cỗ mùi khói.
Anh mang một đôi giày vải, là loại giày vải người trong thôn tự mình may, dáng vẻ khó coi nhưng rất thực dụng, một cái quần lục quân giặt đến có chút trắng bệch, trên người mặc áo sơ mi cổ áo và ống tay áo đều đã bị mài ra, có chút ố vàng.
"Xin chào, tôi là Phương Dật. Ngài là Triệu Quý?" Phương Dật bước vào phòng họp, mỉm cười nói.
"Luật sư Phương, tôi là Triệu Quý, hôm qua gọi điện thoại cho ngài." Triệu Quý đứng dậy thận trọng nhìn về phía Phương Dật, miệng đầy răng vàng, có thể là sợ mùi khói trên người xông vào Phương Dật, anh ta cố ý duy trì một khoảng cách với Phương Dật, không bắt tay.
Phương Dật ngồi đối diện anh, lấy tài liệu trong hồ sơ vụ án ra: "Hồ sơ vụ án của ngài tôi đã xem qua, ngài có chứng cứ nào khác có thể chứng minh công ty Phú Nông khất nợ tiền lương của ngài không? Bằng chứng hiện tại có chút mỏng manh."
"Không có, mỗi sáng sớm tám giờ tôi đúng giờ đến trong ruộng bọn họ nhận thầu làm việc, buổi trưa về nhà ăn cơm, buổi chiều khoảng một giờ rưỡi lại đi qua, bọn họ an bài tôi làm cái gì tôi liền làm cái đó.
Lúc trước nói một tháng một ngàn tệ, kết quả mỗi tháng bọn họ chỉ cho tôi ba trăm tệ, ngay từ đầu nói cho tôi biết cuối năm tính tiền cùng một chỗ.
Kết quả đến cuối năm, còn nói hiệu quả và lợi ích của công ty không tốt, phát trước một nửa. Năm nay tôi lại làm hơn nửa năm, phải nhiều lần mới cho chút ít, thường xuyên qua lại còn thiếu tôi sáu ngàn hai trăm tệ.
Vợ tôi bị bệnh nặng cần phải đóng tiền viện phí, con đi học ăn cơm phải đóng tiền cơm, trong nhà thật sự không có biện pháp, nếu không tôi cũng sẽ không khởi tố bọn họ." Triệu Quý vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Ngài có đến công ty họ đòi tiền không?" Phương Dật hỏi.
"Phải qua, nhưng bọn họ nói bảo tôi chờ, kết quả đợi mấy tháng cũng không thấy trả tiền, sau đó tôi lại đi đòi, kết quả bọn họ trở mặt nói không nợ tiền tôi. Chơi xấu." Triệu Quý vẻ mặt nghẹn khuất nói.
"Vấn đề bây giờ là trong chứng cứ ngài cung cấp không có tài liệu chứng minh đối phương khất nợ tiền lương của ngài, nếu khởi tố lên tòa án, đối phương không thừa nhận, thẩm phán rất khó ủng hộ chúng ta." Phương Dật ăn ngay nói thật.
"Vậy... Vậy làm sao bây giờ?" Triệu Quý há miệng, có chút hoang mang.
"Trong thôn còn có bao nhiêu người như ngài vậy?" - Phương Dật bất đắc dĩ hỏi.
"Trong thôn chúng tôi tổng cộng có hơn bốn mươi người làm việc cho bọn họ, đều không khác tôi nhiều lắm, nếu không là trong nhà của tôi khó khăn, nhu cầu dùng tiền cấp bách, tôi cũng sẽ không đi bước này.
Luật sư Phương, có phải nếu như không có chứng cứ thiếu tiền lương ngài vừa nói, tiền của tôi sẽ không có cách nào lấy lại được phải không?" Triệu Quý ánh mắt chớp động, hai tay đặt ở trên bàn mãnh liệt nắm lên quyền, lộ ra vẻ lo lắng.