Mục lục
Bản Sắc Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừ! Trên cơ bản... rất khó." Phương Dật do dự nói tiếp.

Hắn không biết nên nói như thế nào, hắn không muốn để cho hán tử thật thà trước mắt quá mức đâm tim, có trong nháy mắt như vậy hắn đột nhiên cảm thấy pháp luật mình học qua là tái nhợt vô lực như vậy, là lạnh như băng như thế.

"Luật sư Phương, nếu không ngài theo tôi đến công ty bọn họ một chuyến, giúp tôi nói với tổng giám đốc của bọn họ, được không? Tôi cho ngài phí dụng." Triệu Quý trầm mặc một lát nói, nói xong từ một bên kéo qua một cái túi xách cũ, hoảng loạn tìm kiếm.

Phương Dật biết anh là đang tìm tiền, nhìn thấy đối phương khó khăn như thế, hắn mềm lòng.

"Ngài đừng tìm nữa, tôi đi với ngài một chuyến, không cần trả tiền. Thật sự, trung tâm trợ giúp pháp lý sẽ gánh vác chi phí cho ngài." Phương Dật nói.

Nói xong, động tác của Triệu Quý dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phương Dật: "Cảm ơn, cảm ơn ngài, luật sư Phương."

"Đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ. Tôi không biết chỗ nào, ngài phải dẫn đường." Phương Dật nói xong thu tài liệu vụ án trên bàn lại.

Hai người ra ngoài, Phương Dật bắt xe ở ven đường, dưới sự chỉ dẫn của Triệu Quý đi xuống công ty phú nông, tiền bắt xe là Phương Dật trả.

Công ty Phú Nông ở trong một tòa nhà bên cạnh thị trấn, Phương Dật đi thang máy theo Triệu Quý mãi cho đến tầng tám, công ty Phú Nông rất dễ tìm, vừa ra khỏi thang máy liền thấy được.

Phương Dật nói rõ ý đồ đến đây với nhân viên lễ tân của công ty, sau khi cô gái lễ tân gọi điện thoại xong, dẫn bọn họ đến văn phòng tổng giám đốc.

"Triệu Quý, sao anh lại tới nữa, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, nếu muốn tiền thì đến tòa án khởi tố, tòa án phán bao nhiêu tôi cho anh bấy nhiêu." Phương Dật đi theo phía sau Triệu Quý, vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông thô lỗ.

"Triệu tổng, lúc trước anh đến thôn tuyển người cũng không phải nói như vậy, chúng ta đã nói một tháng một ngàn tệ, sao anh không nhận chứ." Triệu Quý vẻ mặt tức giận nhìn về phía một người đàn ông béo ngồi ở phía sau bàn làm việc lớn.

Nam nhân mập mạp lớn lên rất có khí thế, mặt tròn trứng, bụng giống như mang thai bảy tám tháng hài tử, quần áo tròn vo chống đỡ giống như muốn nứt ra, âu phục thoải mái trên người bởi vì không cài được nút áo, chỉ có thể để hở.

Phương Dật ý bảo Triệu Quý đừng kích động, đi tới phía trước nhìn về phía người đàn ông béo: "Triệu tổng, tôi là luật sư của Triệu Quý, tôi muốn nói chuyện với ngài."

"Nói cái gì nói, tôi không nợ tiền anh ta." Nam nhân mập có chút nổi giận, trừng mắt Phương Dật nói.

"Triệu Quý có làm việc ở công ty của ngài không?" Phương Dật hỏi.

"Đúng vậy, tôi không phủ nhận, nhưng tôi đã phát lương cho anh ta rồi", người đàn ông béo hét lên.

"Một tháng ba trăm đồng? Hiện tại làm gì có sức lao động rẻ như vậy. Cái này cũng gọi là phát lương?" Phương Dật hỏi ngược lại.

"Ai nói một tháng ba trăm đồng..." Người đàn ông béo có thể cũng cảm thấy tiền lương quá ít, cứng cổ hỏi.

"Vậy ngài nói bao nhiêu tiền?" Phương Dật vừa vào cửa liền mở chức năng ghi âm của điện thoại.

"Cậu bớt nói móc tôi đi, tài vụ chỗ nào cũng có sổ sách." Người đàn ông béo rất khôn khéo, không có dính bẫy.

"Tiền lương công ty các ngươi đưa cũng không đủ tiêu chuẩn tiền lương tối thiểu của địa phương, cái này không sai chứ!" Phương Dật thay đổi phương thức hỏi.

"Tiêu chuẩn tiền lương thấp nhất cùng Triệu Quý có quan hệ gì, anh ta cho tôi làm việc không giả, nhưng chúng ta không phải quan hệ lao động, anh ta chính là một cái làm việc vặt, cậu có vấn đề gì đi nói với cố vấn pháp luật của công ty chúng tôi, được rồi tôi còn có việc." Nam nhân mập bắt đầu dỗ người, gã sợ nói tiếp nói nhiều tất sai, dự định lấy cố vấn pháp luật công ty làm bia đỡ đạn.

"Họ Triệu, công ty các anh nợ tôi tổng cộng sáu nghìn hai trăm tệ, hôm nay anh nói có trả hay không đi!" Triệu Quý thấy Phương Dật không đòi được tiền, nóng nảy, trong nhà đang chờ tiền dùng, anh cũng không có thời gian tiêu hao với Triệu tổng.

"Tôi vẫn là câu nói kia, anh có bản lĩnh đi tòa án kiện tôi, nhìn xem pháp luật có thể cho các anh đám quỷ nghèo chủ trì công đạo hay không." Nam nhân mập đứng lên, chống nạnh lớn tiếng cả giận nói.

Theo tiếng rống giận của gã, trước cửa xuất hiện hai hán tử vai to eo tròn, vẻ mặt không tốt nhìn về phía Triệu Quý và Phương Dật.

Thấy hai bên lẫn nhau không muốn nhường, mùi thuốc súng mười phần, Phương Dật sợ Triệu Quý chịu thiệt, lập tức khuyên nhủ: "Chúng ta về trước đi, lại nghĩ biện pháp!"

"Còn có thể nghĩ biện pháp gì? Bệnh viện bảo tôi đóng tiền viện phí, con đi học ăn cơm cần đóng tiền cơm, trong nhà đều đói, tôi có ích lợi gì!" Triệu Quý nói xong ngồi xổm trên mặt đất hai tay che mặt khóc rống lên.

"Được rồi! đừng đĩnh đạc, muốn tru tang đi ra bên ngoài, đừng quấy rầy tôi buôn bán. Các cậu nếu lại nháo tôi liền báo cảnh sát!" Nam nhân mập vẻ mặt khinh thường liếc mắt Triệu Quý một chút, sau đó nháy mắt cho hai thủ hạ ở cửa, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn hút một điếu hoa tử, lấy bật lửa đốt thuốc, tựa vào bên cạnh cửa sổ mở rộng hút thuốc đến.

Hai tráng hán ở cửa đi vào, chuẩn bị kéo Triệu Quý ra ngoài. Đúng lúc này, Triệu Quý đột nhiên gào thét một tiếng: "Ngươi không cho ta sống khá giả, ngươi cũng đừng nghĩ tốt."

Lời còn chưa dứt Triệu Quý hất cánh tay hai tráng hán ra, xông mạnh về phía nam nhân béo bên cửa sổ, nam nhân béo thấy thế thân thể cứng đờ, đợi gã kịp phản ứng thì, không biết Triệu Quý từ đâu tới thần lực, đã mãnh liệt ôm lấy gã, ngã đi ngoài cửa sổ.

Người trong phòng đều choáng váng, hết thảy phát sinh quá nhanh, trong điện quang hỏa thạch hai người lớn sống liền từ cửa sổ đi ra ngoài. Phương Dật kịp phản ứng vội vàng xông về phía cửa sổ, nhưng đã muộn, nơi này chính là lầu tám!

Hai cái tráng hán mắt lộ ra kích động, không biết làm sao ngây ngốc đứng ở nơi đó, cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân viên xem náo nhiệt.

Xảy ra án mạng, không biết là ai báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh chạy tới hiện trường. Phương Dật và hai tráng hán bị đưa về đồn cảnh sát.

Hai người cảnh sát trong phòng không ngừng hỏi Phương Dật lúc đó đã xảy ra chuyện gì, Phương Dật nói tình huống lúc đó một lần lại một lần.

Cách vách cũng đang hỏi, đối tượng bị hỏi là hai gã tráng hán kia, đương nhiên bọn họ là bị tách ra hỏi.

Sau khi hỏi xong, cảnh sát vẫn chưa thả Phương Dật trở về, hắn cũng không tỏ vẻ kháng nghị, lúc này ánh mắt Phương Dật có chút trống rỗng, tinh thần có chút chết lặng, trong đầu đều là Triệu Quý.

Cái chết của Triệu Quý chấn động Phương Dật, sinh mệnh quá yếu ớt, chỉ như vậy trong nháy mắt liền không còn, hắn có chút hối hận, nếu như lúc ấy hắn không nói như vậy, nếu như hắn đại diện vụ án Triệu Quý đi tòa án lập án, không biết Triệu Quý có thể hay không...

Không! Mặc dù thật sự đi tòa án khởi tố, Triệu Quý có thể chờ phán quyết của tòa án xuống, vợ anh có thể chờ sao? Không trả tiền thuốc men, bệnh viện sẽ chờ sao? Vợ anh ta sẽ bị bệnh viện ngừng thuốc, sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện, dành ra giường bệnh tiếp tục kiếm tiền.

Cảnh sát Lý Bân phụ trách vụ án, sau khi xem qua ghi chép khảo sát hiện trường và ảnh chụp, thở dài, vốn anh ta tưởng luật sư bất lương dẫn đương sự đến công ty gây sự, cổ động đương sự khởi tố công ty để kiếm tiền cho luật sư, nhưng khi anh ta xem qua ghi chép giám sát lấy được từ văn phòng tổng giám đốc Triệu, anh ta trầm mặc.

Cảnh sát Lý gọi nữ cảnh sát Tào Hiểu Tuyết mới vào nghề tới, bảo cô thông báo cho người phía dưới, thả Phương Dật và hai người khác ra.

Lúc Phương Dật đi ra khỏi cục công an, muốn ngẩng đầu nhìn mặt trời, nhưng mặt trời quá chói mắt, hắn đành phải cúi đầu, lúc này là tháng tám, thời tiết nóng muốn chết, nhưng hắn lại không cảm giác được, một mình đi trên mặt trời, mặc cho ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK