"Cậu yên tâm, loại chuyện này tôi cũng sẽ không làm.
Tôi có một cái đồng bọn hợp tác, hắn lão bà cho y cắm sừng, bị hắn phát hiện, y chuẩn bị đi bắt gian, tôi liền đề cử cậu cho y.
Việc này không khó chứ! Chi phí 3000 tệ, tôi sẽ trả. Cậu chỉ cần đi theo một chuyến, đừng để vị đồng bọn kia chịu thiệt là được." Vu Mãn Đường bắt chéo chân, châm một điếu thuốc rồi nói.
Lại là bắt gian! Phương Dật có tâm cự tuyệt, nhưng lại suy nghĩ loại chuyện này trước đó đã làm qua một lần, xem như quen đường cũ, nguy hiểm cơ bản có thể khống chế, chính mình muốn mở rộng vụ án, quen biết nhiều một chút buôn bán rất tốt, cũng không phải làm không công...
"Được, khi nào thì đi?" một lát sau, Phương Dật nghiêm túc nói.
"Cậu chờ điện thoại của tôi, phí tổn làm xong tôi đưa cho cậu." Nói xong, Vu Mãn Đường đứng dậy, đi về phía cửa, tới cửa tay gã khoác lên tay nắm cửa, lại dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Ăn ngay nói thật, trà nhà cậu thật khó uống."
Sau khi tiễn Vu tổng đi, cả người Phương Dật thả lỏng xuống, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, đưa tay sờ đã ướt đẫm.
Phương Dật thở dài một hơi, thì ra là một hồi sợ bóng sợ gió!
Hắn vừa mới chuẩn bị phía dưới, cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, trong lòng hắn run rẩy, đi tới trước cửa mở cửa chỉ thấy quản lý Lưu vẻ mặt tươi cười đứng ở trước cửa.
"Quản lý Lưu, ngài có việc gì sao?" Phương Dật hỏi.
"Vu tổng bảo tôi đưa cho ngài hai hộp trà." Nói xong quản lý Lưu đưa một cái túi nilon tới.
Phương Dật nhận lấy túi nilon, bên trong quả nhiên đặt hai hộp Đại Hồng Bào: "Cảm ơn ha, ngài thay tôi cảm ơn Vu tổng."
"Tất nhiên rồi." Quản lý Lưu mỉm cười nói, đưa tay từ trong túi lấy ra một tấm pin số 5: "Vừa rồi tôi nhấn chuông cửa, không vang, đoán chừng là pin hết pin. Tôi cố ý lấy cho ngài một tấm pin, tôi giúp ngài thay."
Không đợi Phương Dật mở miệng, quản lý Lưu đã nhanh nhẹn thay pin xong, ấn chuông cửa, lập tức truyền đến tiếng leng keng.
"Cảm ơn ngài!" – Phương Dật cảm ơn quản lý Lưu vì đã phục vụ chu đáo như vậy.
"Sau này ngài có chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Bảo đảm ngài hài lòng. Ngài thật sự không đổi phòng lớn một chút? Trên lầu có hai phòng hơn tám mươi mét vuông." Quản lý Lưu hỏi.
"Không cần, tôi ở một mình, căn nhà này rất thích hợp. Cảm ơn ngài!" Phương Dật mỉm cười nói.
"Còn khách khí với tôi, sau này có việc ngài nói chuyện..." Quản lý Lưu lại lải nhải một hồi mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Phương Dật ăn sáng xong thì đến văn phòng luật sư, giám đốc Tôn cười tủm tỉm đi tới.
"Luật sư Phương, lát nữa có đương sự đến, là một vụ án hình sự, thu phí không thấp, Tiểu Chu đến đơn vị cố vấn, cậu theo tôi cùng một chỗ đàm phán." Tôn Chính Nghĩa nói.
"Được, đương sự khi nào thì đến." Phương Dật hỏi.
"Khoảng mười giờ ngày hôm nay, lát nữa tôi sẽ gọi cậu." Tôn Chính Nghĩa nói xong, trở về văn phòng.
Triệu Trung Thành ở một bên vểnh tai nghe thật sự, trong lòng có chút không công bằng, dựa vào cái gì việc béo bở trong sở đều cho Phương Dật, tháng trước gã chỉ cầm sáu ngàn tiền hoa hồng, tức giận trong lòng gã từng cỗ từng cỗ dâng lên, tâm phiền ý loạn, bút trong tay ném một cái, bãi công năm phút.
Mười giờ mười phút sáng đương sự đến, là một đôi vợ chồng trung niên. Bọn họ ăn mặc giản dị, làn da lộ ra bên ngoài màu đỏ bên trong lộ ra màu đen, trên mặt đầy nếp nhăn, trên tay có không ít vết chai, vừa nhìn đã biết là đại chúng lao khổ.
"Ngài là giám đốc Tôn đi, chúng ta chính là cha mẹ của Triệu Vũ ngày hôm qua gọi điện thoại cho ngài." Nam nhân trung niên thật thà nói.
"Đúng, tôi là Tôn Chính Nghĩa. Con của các người tình huống thế nào, có tài liệu hay không, xin giới thiệu cặn kẽ một chút!" Tôn Chính Nghĩa bày ra một bộ dáng vẻ đại luật sư cao cao tại thượng, nhìn vợ chồng trung niên trước mắt.
Người đàn ông trung niên nói chuyện của con trai một lần, trong lúc đó Tôn Chính Nghĩa nhiều lần cắt đứt lời của người đàn ông, để cho ông nói thẳng trọng điểm, không nên nói vô dụng, không chút cố kỵ cảm thụ của người đàn ông.
Trong lòng Phương Dật cảm giác có chút không được tự nhiên, nhưng lại không tiện nói gì, đành phải không ngừng ghi chép.
Vợ chồng trung niên có một đứa con trai duy nhất tên là Triệu Vũ, năm nay mới mười lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở không đi học nữa, đi theo một đám côn đồ trong xã hội cả ngày lăn lộn cùng một chỗ.
Hai tháng trước, Triệu Vũ và bạn bè ăn uống ở một khách sạn nhỏ trong huyện, bởi vì uống quá nhiều, đụng phải một nhóm người sát vách, hai bên nhìn nhau không vừa mắt, sặc sặc lên, mắng nóng nảy hai bên cầm chai rượu lên đánh nhau.
Triệu Vũ lớn lên cao lớn, thường xuyên giúp đỡ trong nhà làm việc đồng áng cả người là sức lực, đối phương không giữ được hắn, liền chạy đi phòng bếp cầm một thanh đao cạo xương chào hỏi trên người cậu.
Triệu Vũ trên cánh tay trúng một đao, đánh đỏ mắt, trong lúc đánh nhau đoạt lấy đao cạo xương của đối phương, dùng sức đâm trên người đối phương , mười lăm mười sáu trứng sống đánh tức giận chuyện gì cũng làm được, căn bản không lo lắng hậu quả.
Đợi đến khi cảnh sát xông vào khách sạn, trên mặt đất nằm hai người, cả người đầy máu, đã hấp hối. Trong tay Triệu Vũ cầm theo dao róc xương, cả người đầy máu, thấy cảnh sát xông vào cũng choáng váng.
Cuối cùng Triệu Vũ bị bắt vì tội ngộ sát, vụ án nhanh chóng được chuyển đến viện kiểm sát, sau khi hai vợ chồng biết con trai mình giết người, vội vã chạy tới huyện, muốn đến trại tạm giam gặp con trai, nhưng cảnh sát nói với họ, chỉ có luật sư mới có thể gặp, những người khác đều không gặp được.
Không còn cách nào khác, cha mẹ Triệu Vũ tìm một luật sư từ cửa trại tạm giam đi vào gặp mặt, kết quả cũng không hỏi được gì. Sau đó bọn họ nghe nói văn phòng luật sư chính nghĩa vừa đại diện cho vụ án của Chung gia, hiệu quả không tệ, liền mộ danh gọi điện thoại đến văn phòng luật sư chính nghĩa, trùng hợp là Tôn Chính Nghĩa nhận điện thoại, liền hẹn tới.
"Giám đốc Tôn, ngài phải cứu con trai tôi, nó mới mười lăm tuổi, mời ngài, chúng tôi biết con trai đã giết người, chúng tôi chỉ cầu có thể bảo vệ nó một mạng..." Người đàn ông trung niên trong mắt rưng rưng nói.
"Cái này không dễ làm a...! Dù sao cũng là giết người, hai mạng người, từ tình huống trước mắt mà xem, bất luận là chủ quan hay khách quan, con trai ông đều cấu thành tội ngộ sát người, không dễ làm!" Giám đốc Tôn vẻ mặt khó xử nói.
"Giám đốc Tôn, cầu xin ngài! Nhà tôi chỉ có một đứa con trai." Người phụ nữ trung niên nước mắt cuối cùng không khống chế được nữa, tràn mi mà ra, trong ánh mắt tràn ngập chờ đợi, thanh âm đều đang không ngừng run rẩy.
"Việc này... quả thật không dễ làm!" Giám đốc Tôn chép miệng nói.
Phương Dật thấy vợ chồng trung niên như thế, trong lòng không đành lòng: "Hai vị kỳ thật không cần như vậy..."
"Luật sư Phương, cậu đi rót nước cho họ đi." Phương Dật còn chưa nói xong đã bị Tôn Chính Nghĩa cắt ngang. Ánh mắt Tôn Chính Nghĩa nhìn về phía hắn có chút nghiêm khắc, ý tứ rất rõ ràng, bảo hắn im miệng.
Phương Dật không nói gì nữa, đứng dậy rời khỏi phòng họp, sau khi đi ra ngoài, hắn để cho hành chính kiêm lễ tân cho phòng họp đưa chút nước trà đi vào. Hắn thì trở lại vị trí làm việc của mình.
Phương Dật biết điều 49 của Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định rõ ràng, người chưa đầy 18 tuổi khi phạm tội và phụ nữ mang thai khi xét xử, không áp dụng án tử hình. Nói cách khác, trẻ vị thành niên bất kể phạm tội gì cũng không nên bị kết án tử hình.