"Sao ngươi biết vợ ta?" Thấy gã do dự, Đổng tổng giật giật khóe miệng, hỏi tiếp.
"Chúng tôi làm việc ở cùng một đơn vị... tôi là phó tổng bộ phận, cô ấy... cô ấy là người của bộ phận chúng tôi... quen biết từ lâu." người đàn ông trung niên đẹp trai ấp úng nói.
"Đã sớm quen biết? Nói như vậy các ngươi có một đoạn thời gian!" Đổng tổng lạnh mặt nói.
"Cũng không phải, chúng ta mới hơn một tháng." Nam nhân trung niên đẹp trai khúm núm nói.
"Hơn một tháng! hơn một tháng!" Hầu Tử đưa tay đánh vào trên đầu nam nhân trung niên đẹp trai, đánh cho đối phương lại ngồi xổm bên tường, ôm đầu không dám động.
Phương Dật phát hiện trong mắt Đổng tổng hiện lên một tia nghiêm nghị, tâm lập tức thắt lại, không biết ông lại muốn làm gì.
"Tôi có thể thả ngươi đi, nhưng có một điều kiện!" Đổng tổng nhìn về phía người đàn ông trung niên đẹp trai ngồi xổm bên tường.
"Ngài nói, đừng nói một cái điều kiện, chính là mười cái điều kiện tôi đều đáp ứng, chỉ cần ngài thả tôi." nam nhân trung niên đẹp trai vội vàng nói.
Vừa rồi lúc cảnh sát đến gã đã muốn đi, nhưng là gã không dám, gã biết đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy buông tha gã, cùng lo lắng hãi hùng sống qua ngày, còn không bằng đến thống khoái. Vậy là gã không đi.
"Mày qua đó, vả nó năm mươi cái vào mồm, muốn đánh thật mạnh, đánh xong tao sẽ thả mày đi. Nếu mày không biết cái gì gọi là đánh thật mạnh, tao bảo hai người bọn họ dạy mày, mày thấy thế nào?" Đổng tổng nói xong, chỉ hướng Mặt Thẹo và Hầu Tử.
"Không... Không cần dạy." Nam nhân trung niên đẹp trai vội vàng nói. Hôm nay gã bị đánh đã đủ nhiều rồi, gã cũng không muốn mặt mình bị đánh như đầu heo.
"Vậy còn chờ cái gì, còn không mau đi." Mặt sẹo trừng mắt nói.
Nam nhân trung niên đẹp trai sợ tới mức run rẩy, đứng dậy do do dự dự đi về phía nữ nhân góc tường.
Góc tường nữ nhân cứ như vậy lăng lăng nhìn gã, nàng không tin nam nhân của mình vừa rồi ở trên giường còn thề son sắt nói với mình muốn cưới mình, quay mặt lại vì chạy trốn nơi này, muốn đánh miệng của mình.
Ánh mắt nam nhân chớp động, không dám nhìn thẳng nữ nhân, gã run rẩy vươn tay, cắn môi, do dự nửa ngày, đột nhiên trong mắt tàn khốc chợt lóe, bàn tay hung hăng rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn của nữ nhân.
Người phụ nữ không tin đối phương sẽ đánh mình, cô cho rằng gặp được tình yêu đích thực, thẳng đến khi "bốp" một tiếng vang lên, cô mới bị đánh thức, ý thức được gặp phải cũng chỉ là một tên cặn bã muốn chiếm tiện nghi.
Cái tát đầu tiên là khó hạ xuống nhất, nhưng một khi đánh xuống, sẽ không còn cố kỵ nữa, người đàn ông trung niên đẹp trai quơ cánh tay trái phải, bàn tay không ngừng quất vào mặt người phụ nữ.
Ngay từ đầu nữ nhân còn có thể cảm giác được đau đớn, rất nhanh máu loãng theo khóe miệng của nàng chảy xuống, sưng lên, chết lặng, hơn mười cái miệng rộng qua đi, nữ nhân ngã vào góc tường.
Người đàn ông trung niên đẹp trai thấy Đổng tổng không có ý muốn gã dừng tay lại, đành phải vươn tay túm lấy cổ áo người phụ nữ, miệng rộng tiếp tục chào hỏi khuôn mặt sưng cao cao.
Năm mươi cái vả miệng đánh xong, nam nhân trung niên đẹp trai đã mệt mỏi trán thấy mồ hôi, Đổng tổng hài lòng phất phất tay, nam nhân trung niên đẹp trai ôm lấy quần áo của mình chạy ra ngoài.
Đổng tổng đứng dậy đi tới trước mặt người phụ nữ ngã nhào trên hàng vỉa hè, ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn về phía khuôn mặt người phụ nữ bị đánh giống như đầu heo.
"Đây chính là tình yêu đích thực mà ngươi nói! Ngươi nói chuyện yêu đương đích thực với một thái giám ngay cả TM râu ria cũng không dài, ha ha, ngươi thấy không, đáp lại ngươi chỉ có cái miệng rộng. Ngươi cũng chỉ là công cụ x của gã mà thôi, tỉnh lại đi.
Mấy ngày nữa chúng ta làm thủ tục ly hôn, đừng chờ ta tới tìm ngươi, chủ động một chút." Đổng tổng nói xong, dùng sức nhổ nước bọt dưới chân, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nữ nhân trong mắt vô thần, thẳng lăng lăng quỳ rạp trên mặt đất, đầu tiên là bị bắt gian, sau đó lại bị bạn trai thề non hẹn biển đánh năm mươi cái miệng rộng, nàng muốn phá trời rộng cũng không biết vì cái gì, nàng sụp đổ.
Phương Dật liếc nhìn nữ nhân trên mặt đất, thở dài, lần thao tác này xuống, nữ nhân này xem như xong rồi. Hắn cho rằng việc này liền như vậy, nhưng kết cục chân chính so với chuyện này còn bi thảm hơn nhiều.
"Luật sư Phương, bây giờ đã gần mười một giờ, đi, buổi tối tôi mời ăn khuya." Đổng tổng đĩnh đạc nói.
"Đổng tổng ngài quá khách khí, nếu sự tình đã xong xuôi, tôi về trước đây, hôm nay đã quá muộn, sẽ không quấy rầy nữa." Phương Dật khách khí nói.
"Cũng được, sau này đến thành phố nhớ tới tìm tôi, đây là danh thiếp của tôi." Đổng tổng nói xong, đưa qua một tấm danh thiếp.
Phương Dật nhận danh thiếp lại hàn huyên vài câu, liền đón xe rời đi, hắn không có khả năng đón xe về huyện, nửa đêm bắt taxi phí tổn quá cao.
Hơn mười phút sau, Phương Dật đứng ở cửa Huy Hoàng, đêm nay Lý Thư Minh không ở, đi ra ngoài xã giao, nhưng cậu trước cho Phương Dật một tấm thẻ đen, người cầm loại thẻ này ăn uống vui chơi toàn miễn phí ở Huy Hoàng.
Sau khi cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy thẻ đen trong tay Phương Dật, lập tức cung kính với hắn, cô biết người cầm loại thẻ này không giàu thì quý, nếu không thì là người trong hệ thống Huy Hoàng dùng, tóm lại cũng không phải người bình thường.
Phương Dật khéo léo từ chối sắp xếp trước quầy lễ tân, đi vào tắm rửa một cái, sau đó đi nhà hàng buffet ăn cơm, ăn uống no đủ sau đó cũng không có đi phòng bao, mà là chạy đến đại sảnh nằm ở trên giường xem phim màn hình lớn, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Cách một ngày, Phương Dật vừa tiễn một đương sự đến sở tư vấn vấn đề pháp luật, tin nhắn điện thoại di động nhắc nhở vang lên, là một thông báo thay đổi tài khoản ngân hàng, gửi cho hắn ba nghìn tệ.
Phương Dật vừa xem xong tin nhắn, điện thoại của Vu Mãn Đường đã tới, nói Đổng tổng rất hài lòng với hắn, chuyện làm rất đẹp, sau này có việc còn tìm hắn.
Phương Dật sau khi buông điện thoại xuống vẻ mặt mờ mịt, sao lại coi mình là chuyên nghiệp bắt gian!
Thứ sáu ăn cơm trưa xong, Phương Dật gọi điện thoại cho vợ trước Tào Hiểu Tuệ muốn thừa dịp cuối tuần đón con trai Phương An Chí vào thôn gặp ông nội, Tào Hiểu Tuệ lấy lý do cuối tuần con phải đi học bổ túc trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa giọng nói lạnh như trời đông giá rét.
Tào Hiểu Tuệ nhắc tới tiền đồ của đứa nhỏ, mặc kệ trong bụng Phương Dật có bao nhiêu lời muốn nói, đều phải nghẹn lại, bởi vì hắn cũng không muốn chậm trễ việc học tập của đứa nhỏ.
Một đứa trẻ sinh ra ở thị trấn nhỏ, học tập là lối thoát duy nhất, tuy rằng con đường này cũng không dễ đi, tuy rằng cạnh tranh kịch liệt, tuy rằng mọi người lên án giáo dục hiện tại đã lâu, nhưng không có lựa chọn (trừ phi trong nhà có mỏ).
Phương Dật thân có thể hiểu, cho nên hắn chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Đang lúc tâm tình hắn sa sút, điện thoại vang lên, hắn tưởng là vợ trước gọi tới, kết quả là chị Lan gọi tới. Mời hắn đi theo một chuyến, tối thứ sáu đi, chủ nhật trở về, hỗ trợ xem một hạng mục.
Phương Dật chưa từng đầu tư, càng chưa từng xem dự án, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng hắn không thể nói như vậy, chị Lan bảo hắn đi theo là tín nhiệm hắn, hắn cần mở rộng nguồn án, cho nên lần này nhất định phải đi.
Cũng may Lan tỷ có chuyện trước, lần này không phải chính thức vào sân, chỉ là tiếp xúc với đối phương, nói chuyện mà thôi. Chị Lan cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với đối phương, mang theo Phương Dật chủ yếu là sợ gặp phải vấn đề pháp lý, không ai thương lượng.