Cho dù là tượng đất còn có ba phần tức giận, huống chi là người thịt, vừa rồi Chung Văn nói quả thật làm cho Phương Dật rất tức giận, nhưng trước mặt đối phương, hắn vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, lúc này trong lòng hắn mặc niệm: Không tức không tức, người khác tức giận ta không tức, tức giận thân thể xấu không ai thay.
Mặc niệm hơn mười lần, Phương Dật mới bình phục tâm tình. Ai! Bưng chính là chén cơm này, nên làm còn phải làm a...!
Hắn lấy di động ra gọi điện thoại cho Sở gia: "Dì à, chuyện thư thông cảm thế nào rồi?... A, chờ một chút? Được, có thư dì nhớ liên lạc với con kịp thời nha. Tiền đã chuẩn bị xong cho dì."
Nghe lão thái thái ấp úng, trong lòng Phương Dật có loại dự cảm không tốt, cảm giác chuyện thư thông cảm phải thất bại. Hắn vừa đi về phía nhà ga, vừa gọi điện thoại cho Chung Bân, nói tình huống gặp mặt vừa rồi và câu trả lời của Sở gia cho Chung Bân.
"Tôi cảm giác Sở gia lão nhân có thể không làm chủ được Sở Hồng, lời ngài nói lúc trước có thể phải ứng nghiệm, nhà ngài phải sớm chuẩn bị." Phương Dật nói.
"Ừ, tôi biết rồi. Cám ơn ngài. Xem ra chỉ có thể để ba tôi tìm người khuyên bảo anh tôi." Chung Bân nói.
Phương Dật đứng ở trạm xe buýt suy nghĩ, vụ án rất đơn giản, sao lại không thuận lợi như vậy, người bị hại không phối hợp hữu tình khả nguyên, dù sao người ta bị thương tổn, không nể mặt anh cũng rất bình thường.
Nhưng nghi phạm cũng không phối hợp, khiến Phương Dật nhức đầu, rõ ràng là vì tốt cho gã, kết quả lại bị mắng thành luật sư chó má, chó cắn Lữ Động Tân không biết lòng người tốt. Tùy duyên đi!
Phương Dật vừa trở lại sở, Kim Trung gọi điện thoại tới: "Luật sư Phương, Kim Đại Nha chạy mất rồi!"
"A? Anh xác định?" Phương Dật có chút không thể tin được, vì hơn hai mươi lăm vạn tiền nợ mà chạy trốn?
"Tôi xác định, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng để trả tiền, hai tiểu huynh đệ tôi phái đi theo dõi thấy Kim Đại Nha xách vali đi sân bay, gã ta không lái xe.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho gã, nhưng gã vẫn không nhận. Luật sư Phương, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Kim Chung nói.
"Không có việc gì, các anh đi cửa ra vào cục huyện nhân xã chờ tôi, tôi mang các anh đi tìm thanh tra lao động." Phương Dật nói xong, nhấc lên cặp công văn, chào hỏi giám đốc Tôn, đi về phía cục huyện nhân xã.
Nhân viên cục xã hội nghe xong lời của Phương Dật, gọi điện thoại cho Kim tổng, nhưng thủy chung ở trong trạng thái tắt máy, nhân viên công tác bắt đầu làm thủ tục chuyển vụ án đến cơ quan công an.
"Luật sư Phương, điều này có được không?" Đám người Kim Trung và Phùng Đại Đồng nhìn về phía Phương Dật.
"Yên tâm đi, hiện tại ông chủ Kim đã bị tình nghi phạm tội hình sự, cho dù là các anh không tìm ông ta, cảnh sát cũng sẽ tìm ông ta. Nếu như vậy cũng không lấy lại được tiền, đi tố tụng dân sự càng không lấy lại được tiền." Phương Dật nói.
Đám người Kim Trung tính toán cũng đúng, nếu Kim tổng thà rằng ngồi tù cũng không trả tiền, đi tố tụng dân sự cùng không có hy vọng lấy lại tiền, chỉ có thể chờ!
Chỉ chớp mắt vụ án của Chung Văn sắp mở phiên tòa, nhưng cha mẹ Sở Hồng vẫn không liên lạc với hắn, lúc này Phương Dật trên cơ bản đã buông tha, xem ra thư thông cảm này không mở ra được.
Khi Phương Dật một lần nữa đến trại tạm giam gặp Chung Văn, lại đụng phải một mũi tro bụi, Chung Văn từ chối gặp mặt, xem ra anh ta chuẩn bị một con đường đi vào bóng tối, cũng không biết Chung Văn đã đề nghị thay đổi luật sư hay chưa.
Cho dù Chung Văn có thay luật sư hay không, trước khi nhận được thông báo, Phương Dật đều phải tiếp tục làm việc, chuẩn bị cho phiên tòa.
Do nội dung vụ án tương đối nhạy cảm, cuối cùng tòa án quyết định không công khai xét xử vụ án cưỡng hiếp của Chung Văn.
Phương Dật ngồi ở ghế biện hộ, trong lòng có chút khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu dâng trào, hắn không ngừng đắn đo cán bút ký tên, cố gắng giảm bớt cảm xúc khẩn trương.
Ngồi đối diện là hai vị nữ kiểm sát viên, ngồi ở vị trí đầu tiên chính là Trần kiểm sát viên lúc trước hắn đã gặp qua, một vị nữ kiểm sát viên khác có vẻ rất trẻ tuổi, trước đây hắn chưa từng gặp qua.
Cảnh sát ở trong tòa án sau khi tuần tra một vòng liền đứng ở cửa, bởi vì là không công khai thẩm tra xử lý, tòa án phía dưới cũng không có người nhà và quần chúng dự thính.
Sau khi nhân viên thư ký đi vào, ôm hồ sơ vụ án đặt ở trên ghế thẩm phán, sau đó bắt đầu thẩm tra đối chiếu thân phận, tuyên đọc kỷ luật mở phiên tòa. Kỳ thật chủ yếu là nhằm vào Phương Dật, người hiểu biết đều hiểu.
Chỉ chốc lát sau một vị đàn ông trung niên thẩm phán vóc dáng cao, tóc có chút xám trắng đi vào tòa án, sau khi ngồi xuống bắt đầu lật xem hồ sơ vụ án, chuẩn bị mở phiên tòa.
Sau khi nhân viên thư ký thông báo cho thẩm phán bị cáo Chung Văn đã bị áp giải đến chờ xét xử, thẩm phán gõ búa pháp luật, thẩm vấn chính thức bắt đầu, cảnh sát pháp luật áp giải nghi phạm Chung Văn lên tòa án, ngồi ở trên ghế đặc chế trước tòa án. Hai cảnh sát trưởng đứng ở hai bên phía sau gã ta để kịp thời ngăn chặn hành vi sai trái của Chung Văn.
Phương Dật ngẩng đầu nhìn Chung Văn một cái, lúc này Chung Văn mặc áo khoác trại tạm giam, tinh thần có chút uể oải, thân hình càng lộ vẻ gầy gò, vành mắt thâm quầng rất rõ ràng, hai mắt vô thần. Chung Văn nhìn lướt qua Phương Dật cũng không nói gì, xem ra gã nuốt lời, cũng không có thay đổi luật sư.
Lần này thẩm phán xét xử vụ án chỉ có một vị, là thẩm phán độc nhiệm, thẩm phán từng bước hỏi thăm tin tức liên quan đến nghi phạm...
Phương Dật cúi đầu nghe, nhưng trong lòng lại quen thuộc với lời biện hộ.
Sau khi hoàn thành trình tự trước đó, thẩm phán nhìn về phía công tố viên: "Bây giờ tiến hành điều tra tòa án, mời công tố viên đọc cáo trạng."
Kiểm sát viên Trần cầm lấy bản cáo trạng: "... Bị cáo Chung Văn bị tình nghi phạm tội hiếp dâm, do cục công an huyện điều tra kết thúc, chuyển đến bổn viện thẩm tra khởi tố.
Qua thẩm tra, điều tra rõ ràng theo quy định của pháp luật, từ năm 2011 đến nay bị cáo Chung Văn từng hai lần chủ động khởi tố ly hôn với tòa án huyện, hy vọng hủy bỏ quan hệ hôn nhân.
Ngày 5 tháng 3 năm 2012, tòa án ra phán quyết cho phép bị cáo Chung Văn và Sở Hồng ly hôn, hơn nữa hai bên đều không có tranh chấp về việc ly hôn.
Khoảng 4 giờ chiều ngày 10 tháng 3 năm 2012, bị cáo Chung Văn sau khi uống rượu về đến nhà, thấy người bị hại Sở Hồng đang thu dọn quần áo, bỗng nhiên nảy sinh ác tâm, tùy theo sử dụng bạo lực ép buộc Sở Hồng phát sinh quan hệ X, sau đó Sở Hồng gọi 110 báo án, sau khi cơ quan công an bắt được Chung Văn, bị cáo Chung Văn thú nhận sự thật phạm tội.
Qua điều tra, vụ án phát sinh lúc bản án ly hôn vẫn chưa có hiệu lực.
Quan hệ hôn nhân giữa bị cáo Chung Văn và Sở Hồng thực chất đã biến mất trong ý thức chủ quan của Chung Văn. Bởi vì bị cáo chủ động đề xuất ly hôn, sau khi tòa án phán quyết ly hôn anh ta cũng không kháng cáo, anh ta và Sở Hồng đã có quan hệ hôn nhân không bình thường.
Nói cách khác, bởi vì hành vi của bị cáo Chung Văn, hai bên đã không còn cam kết thực hiện nghĩa vụ ở chung giữa vợ chồng. Trong trường hợp này, bị cáo Chung Văn vi phạm ý chí của Sở Hồng, sử dụng các thủ đoạn bạo lực như đánh, vặn, cào, cắn, cưỡng chế phát sinh hành vi X với Sở Hồng, xâm phạm nghiêm trọng quyền lợi cá nhân và quyền lợi X của Sở Hồng, hành vi của anh ta phù hợp với đặc điểm chủ quan và khách quan của tội hiếp dâm.
Viện cho rằng hành vi của Chung Văn đã vi phạm Điều 236 của Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và đã cấu thành tội hiếp dâm. Theo quy định tại Điều 141 của Luật Tố tụng Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nếu khởi tố, xin hãy xử phạt theo pháp luật..."
Phương Dật nghe công tố viên Trần đọc bản cáo trạng, lời nói cơ bản phù hợp với sự thật.