Bất quá cũng may thịt nát ở trong nồi, chỉ cần không ly hôn đều là người một nhà. Nếu như hắn Vu Mãn Đường thật sự không có tiền tiêu, hoặc là công ty quay vòng không ra, thật sự nàng Cao Kim Lan sẽ đứng ở một bên nhìn cười hặc hặc, mặc kệ? Khẳng định không thể! Vu Mãn Đường nghĩ như vậy trong lòng thông suốt hơn nhiều!
Vu Mãn Đường vịn sô pha đứng lên, từ trong bao thuốc lá trên bàn rút ra một điếu hoa tử, sau khi châm lửa hít một hơi thật sâu, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên ánh sáng lóe lên: Cao Kim Lan không phải đang câu cá chứ, cô gái này nhất định có vấn đề, nếu không sao có thể vừa vào cửa còn chưa hưởng thụ cảnh sát đã tới! Khác thường, quá khác thường!
Vu Mãn Đường càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, vội vàng xoay người chạy tới lục lọi túi da và quần áo của mình, ông muốn xác nhận mình có bị nghe lén hay không.
Cao Kim Lan bên trong xe Mercedes - Benz giống như ăn đường phèn thuận khí hoàn, trong lòng thoải mái, tuy rằng nàng quản không được ở phía dưới Vu Mãn Đường, nhưng là nàng có thể khống chế tài lộ của gã ta, không có tiền lão nương nhìn ngươi còn chơi cái rắm!
"Luật sư Phương, việc này may mắn nhờ có cậu, cậu ở đâu, tôi đưa cậu về." Cao Kim Lan ngồi trong xe vẻ mặt vui mừng nói.
"Tôi ở tiểu khu trong huyện XX ." Lúc nói chuyện, ánh mắt Phương Dật đảo qua mặt Cao Kim Lan: Người này tâm đủ lớn, chồng ở bên ngoài trộm người, cô ta lại còn cười được.
"A! Tiểu khu kia là chồng tôi khai thác, sao cậu thuê phòng không nói với tôi sớm, cậu thuê phòng nào tôi bảo bọn họ cho cậu thuê miễn phí." Cao Kim Lan vẻ mặt hào khí nói.
Phương Dật oán thầm nói: Nói sớm? Ta coi như là cọng hành kia a, trước kia ngươi cũng không nhận ra ta a!
"Cái này được không? ! Công ty là của chồng cô, nếu để anh ấy biết, thời gian này của tôi..." Phương Dật sợ Vu Mãn Đường trả thù mình, không dám nói số phòng.
"Ngươi không cần sợ hắn, hắn chính là một kẻ bất lực, ngoại trừ biết chút việc thợ hồ, những thứ khác cái gì cũng đều không hiểu. Ở trong công ty ta nói chuyện dễ dùng, ngươi nếu sợ hắn trả thù, ta lén làm cho ngươi." Hôm nay Cao Kim Lan tâm tình tốt, ngày xưa nàng cũng không dễ nói chuyện như vậy.
"Cái này..." Phương Dật do dự.
"Cái gì cái này cái kia, coi như kết giao bằng hữu, ta cảm thấy ngươi so với Tôn Chính Nghĩa lão tiểu tử kia còn thật sự, lão tiểu tử kia chỉ biết theo ta đòi tiền, câu thông lên quá tốn sức.
Ngươi cùng hắn không giống nhau, ngưu ma chước quỷ chủ ý nhiều, hơn nữa mấu chốt nhất là có thể giúp ta giải quyết sự tình.
Tỷ chưa học xong trung học đã bỏ học, không có văn hóa gì, nhưng giao lưu với cậu không có chướng ngại, cậu không giống những người văn hóa kia nhai từng chữ, nghe vất vả, người này giao tiếp với người khác không phải là muốn thoải mái sao.
Sau này gọi Lan tỷ, tỷ liền nhận ngươi!" Cao Kim Lan khoái nhân khoái ngữ nói.
"Được, Lan tỷ, sau này có việc chị nói. Nhưng hôm nay muộn quá rồi, đệ vào thành phố tìm bạn của đệ ở một đêm, sẽ không về rồi. Đêm hôm khuya khoắt lái xe đêm quá nguy hiểm." Phương Dật nói.
"Ngươi nói cũng đúng, cũng sắp mười giờ rồi. Nếu ngươi không có chỗ ở, ta thuê phòng cho ngươi, tiền phòng ta gánh vác, ngươi đừng sợ tốn tiền." Cao Kim Lan nói.
"Lan tỷ, thật không cần! Bạn của đệ có phòng ở bên này, luôn bảo đệ tới tìm hắn, đệ một mực không rảnh, lần này tới thành phố vừa vặn qua tìm hắn tâm sự. Tỷ đặt đệ ở giao lộ phía trước là được." Phương Dật nói.
"Ngươi cũng đừng khách khí với tỷ Hàaa...! Tỷ là người thô hào!" Cao Kim Lan trách trách vù vù nói.
"Thật đấy, đệ không khách khí với tỷ. Dừng lại ở giao lộ phía trước là được!" Phương Dật vội vàng nói.
"A, thiếu chút nữa quên, tiền này cậu cầm. Tỷ giảm béo, buổi tối không ăn cơm, cậu tìm một quán ăn ăn một bữa thật ngon, hôm khác chị lại mời cậu. Xin lỗi!" Cao Kim Lan móc ra năm trăm đồng đưa cho Phương Dật.
"Lan tỷ, thật không cần..." Phương Dật từ chối nói. Nhưng Cao Kim Lan vẫn nhét tiền vào cặp công văn của hắn.
Chiếc Mercedes dừng lại ở giao lộ, Phương Dật xuống xe, đi về phía tắm rửa Huy Hoàng cách đó không xa.
Ở chung với Cao Kim Lan lâu, Phương Dật đột nhiên phát hiện kỳ thật nữ nhân này vẫn là rất chất phác, nếu như nhận ngươi, sẽ đối với ngươi phi thường tốt, nếu như không nhận ngươi, thúc ngựa cũng vô dụng, tính tình bên trong người!
Khi Phương Dật đi vào tắm rửa Huy Hoàng, Lý Thư Minh vừa vặn đi hướng ngược lại, hai người đụng nhau.
"Phương Dật, sao cậu lại tới đây?" Lý Thư Minh có chút bất ngờ.
"Đến thành phố làm chút chuyện, thuận tiện tới tìm ngươi ăn chực bữa cơm, tìm một chỗ ngủ!" Phương dật mỉm cười nói.
"Lời này nói, ngươi chính là mỗi ngày ở ta nơi này ta cũng không có ý kiến, cái gì gọi là ăn chực a! Còn cùng ta khách khí nha!" Lý Thư Minh vỗ xuống bả vai Phương Dật, lôi kéo hắn đi vào bên trong.
"Trong chốc lát, ngươi trước tắm rửa một cái, sau đó đến tầng một nhà hàng ăn cơm, tiệc buffet, đừng có tiết kiệm tiền của ta ha...! Ăn uống no đủ, đi tìm một phòng ở tầng ba ngủ một đêm, nghỉ ngơi thật tốt xuống.
Đúng rồi, ngươi muốn tắm mặn hay là tắm chay. Ta mời khách, ngươi tùy tiện chọn..." Lý Thư Minh còn chưa nói xong đã bị Phương Dật cắt ngang.
"Tôi chỉ tắm chay một cái là được, không ngon miệng lắm. Sáng nay ta từ quê gấp trở về, buổi chiều theo khách hàng đến thành phố làm việc, ngựa không dừng vó đấy, mệt chết đi được, phải ngủ một giấc thật ngon." Phương Dật nói.
"Ừ, ta không nhìn lầm, ngươi vẫn là Phương Dật năm đó.
Ngươi không biết, trường học chúng ta những cái kia đồng sự tới thành phố tìm ta, vừa mở miệng liền muốn tắm mặn, giống như tám đời chưa thấy qua nữ nhân dường như được, ta đều thay bọn họ xấu hổ.
Ngươi đi tắm rửa ăn cơm trước, ta đi an bài gian phòng, đến lúc đó chúng ta lại tán gẫu." Lý Thư Minh nói xong đưa Phương Dật đến lối vào tắm rửa.
"Một vị khách nam mới! Mời vào trong!" Chàng trai ở cửa thấy Lý Thư Minh dẫn Phương Dật đi tới, la lớn.
Không ít nhân viên phục vụ đi ngang qua khẽ khom người với Phương Dật, nói chào ngài! Sau khi đi vào có người giúp giữ quần áo, có người giúp chọn dép lê, có người lấy khăn tắm, có người giúp chọn dầu gội đầu, sữa tắm, phục vụ rất chu đáo, lễ phép vô cùng!
Mặc kệ ngươi chi bao nhiêu tiền, đều làm cho ngươi cảm thấy như ở nhà, trong bồn tắm Huy Hoàng ngươi chính là Thượng Đế! Thượng đế cao cao tại thượng, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng cảm thấy đáng giá!
Trong lòng Phương Dật âm thầm tán thưởng: Khó trách việc làm ăn của Lý Thư Minh càng làm càng lớn, thật đúng là có chút tài năng!
Phương Dật tắm rửa xong, bưng đĩa đi lòng vòng trước bữa tiệc buffet một hồi, nâng một đĩa thức ăn chậm rãi tìm một chỗ ngồi để ăn.
Cơm nước xong xuôi Phương Dật trực tiếp lên lầu, sau khi báo mã số trong tay mình, bị nhân viên phục vụ đưa tới một phòng đơn. Bài trí trong phòng đơn tương đối đơn giản, một cái giường lớn nằm rất thoải mái, hai cái sô pha nhỏ, còn có một cái TV lớn, cảm giác như là phòng khách sạn đơn giản.
Chỉ chốc lát sau, Lý Thư Minh nhẹ nhàng gõ cửa sau đi đến: "Thế nào, đã quen thuộc chưa?"
"Quá hào hoa đi! Kỳ thật ở tầng hai đại sảnh cùng mọi người cùng nhau nhìn xem màn ảnh rộng, mệt nhọc nằm xuống ngủ một giấc là được, không cần làm xa hoa như vậy!"
"Hôm nay bằng hữu như ngươi, ta đã không nhiều lắm, cho nên ta phải thật tốt chiêu đãi!" Lý Thư Minh nói xong ngồi ở trên sô pha: "Vừa rồi có cái uống nhiều quá đấu khí đấy, ta xử lý xuống, cho nên đi lên chậm. Muốn uống cái gì? Trong tủ lạnh có đồ uống."
"Không cần, nước khoáng là được!" Phương Dật lung lay nước khoáng trong tay: "Nơi này rượu, sắc, tiền, khí đều tụ đủ rồi! Phải cẩn thận a! !"
"Nước khoáng làm sao có thể được, tới uống cái này!" Lý Thư Minh từ trong tủ lạnh cầm hai chai bia, sau khi mở ra mỗi người một chai.