Vương Lệ tốt sầm mặt. Lâm Thanh Hoà cười cười lên tiếng: “Dù đây chỉ là ký túc xá nhưng vẫn phải ở cùng nhau mấy năm, cho nên có việc nên làm, có việc không nên làm…đều là người lớn hết rồi, tôi nghĩ chắc trong lòng mọi người tự biết rõ, nhỉ?!” Vương Lệ hừ lạnh: “Không hỏi mà tự tiện dùng, chính là trộm.” “Này này, cô ăn nói kiểu gì thế? Cô nói tôi là trộm á?” Trần Tuyết xụ mặt hậm hực: “Tôi chỉ mượn dùng có tí thôi mà, của tôi hết rồi nên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.