Vậy nên vừa nghe bà Chu nói dãn ra, Chu Hiểu Quyên đã sợ xanh máu mặt. Thấy vẻ mặt lo âu sốt ruột của con gái, bà Chu khó hiểu hỏi: “Vậy chị còn muốn tôi phải làm thế nào nữa? Nếu con Thắng Mỹ chịu nghe lời tôi thì đã không bung bét tới nước này. Không cần phải lấy cớ này cớ nọ biện minh nữa, nhân phẩm của nó có vấn đề, ai cũng không giúp được!” Nói xong lời này, bà Chu không nể nang mà lườm một cái sắc lẹm. Con hư tại mẹ!...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.