Ba ông anh chỉ qua nhìn một chút rồi quay về Chu gia.
Bà Chu không đích thân đi mà hỏi thăm tình hình từ mấy người họ.
Anh ba Chu ăn ngay nói thật: “Kể ra nuôi chó cũng tốt, nhà mình nuôi một con cũng được ấy chứ, biết giữ cửa trông nhà đảm bảo an toàn.”
Con chó kia quá khôn, làm như nó nghe hiểu tiếng người.
Bà Chu vừa nghe con trai khen nuôi chó tốt thì liền nói: “Nhà ta nuôi chó làm gì? Nhưng thằng tư nuôi một con thì cũng không tồi.”
Tuy rằng tốn lương thực thật đấy nhưng quan trọng là giúp giữ nhà.
Trong nhà thằng tư chỉ có mình nó là đàn ông, lúc trước khi nó còn trong quân ngũ thì đố ai dám tới làm càn, nhưng giờ nó xuất ngũ rồi không ai biết trước được chuyện gì có thể xảy ra.
Ba thằng con trai vẫn còn nhỏ, vợ nó đàn bà con gái nhỡ đâu gặp chuyện gì thì cũng chỉ có mình thằng tư chống đỡ. Kể ra thì nuôi một con chó đúng là lựa chọn đúng đắn. Về điểm này bà tán đồng.
Vì vậy tới giờ cơm trưa, bà cố tình chạy qua nhà Chu Thanh Bách nhìn một cái.
Phi Ứng chắn ngang cửa, bà Chu không thể bước vào trong, chỉ có thể đứng bên ngoài gọi to Đại Oa, Nhị Oa nhưng bà không giận mà lại rất hài lòng với biểu hiện này của Phi Ưng.
“Bà nội tớiiii” Đại Oa lao ra, miệng vẫn còn bóng mỡ.
Trưa nay ăn khoai lang luộc kèm với miến hầm thịt. Nhìn cái miệng thằng nhãi này là biết đồ ăn ngon cỡ nào rồi.
“Phi Ưng, đây là bà nội, người trong nhà nha.”
Đại Oa hướng Phi Ưng nói, Phi Ưng lập tức lui lại nhường đường cho bà Chu đi vào.
Bà Chu càng thêm hài lòng: “Không tồi, không tồi.”
Đại Oa đắc chí: “Đương nhiên rồi, Phi Ưng cực kỳ thông minh.” Sau đó lại hướng về phía Phi Ưng nói: “Phi Ưng quay về ăn cơm đi.”
Ánh mắt bà Chu dõi theo phát hiện chậu ăn của Phi Ưng là một cái chậu sứ mới, hơn nữa bên trong đang đựng….cháo thịt !!!!
Bà trừng lớn mắt: “Phi Ưng ăn cái này?”
Đại Oa không thấy có gì là lạ lùng, thản nhiên đáp: “Đúng vậy, Phi Ưng mới tới mà, phải cho nó ăn ngon một chút chứ.”
Bà thầm mắng thế này mà dám kêu một chút, là cháo gạo thịt nạc đó, người còn không có ăn bằng chó!
Bà Chu bước vào nhà, thấy hai vợ chồng Chu Thanh Bách cùng Nhị Oa Tam Oa đang ngồi xung quanh mâm cơm.
Lâm Thanh Hoà lên tiếng trước: “Mẹ ăn cơm chưa?”
Bà Chu: “Ăn rồi mới đi.”
Lâm Thanh Hoà: “Đại Oa, lấy ghế cho bà nội ngồi.”
Đại Oa liền bê ghế tới rồi nói: “Bà nội ngồi đi.”
Bà Chu vừa đặt mông ngồi xuống đã hỏi: “Tại sao lại cho Phi Ưng ăn cháo thịt nạc?”
Lâm Thanh Hoà: “Mẹ hỏi cháu trai của mẹ ấy, chúng nó tự lấy, ngay cả con cũng chẳng có phần.”
Một câu thành công chặn đứng bà Chu. Cô không muốn tranh cãi căng thẳng về vấn đề này.
Chu Thanh Bách nhìn về phía mẹ nói: “Trước kia khi Phi Ưng chiến đấu cùng con đã cứu con hai lần. Một chút thịt thôi mà, mẹ không cần phải tiếc rẻ.”
Bà Chu nào biết lại có chuyện như vậy, nhưng kể cả biết rồi thì bà cũng vẫn không cảm thấy nhất định phải cho chó ăn thịt.
Chu Thanh Bách: “Cũng không cho ăn thường xuyên, chỗ kia cùng lắm chỉ một hai miếng thịt thôi.”
Một hai miếng thịt thì không phải là thịt chắc? Chị dâu cả chị dâu ba của anh đang mang thai mà còn chưa có miếng thịt nào bỏ vào họng kia kìa !
Nhưng trước mặt là thằng con trai út, bà đâu nỡ nặng lời, chỉ đành nói: “Vẫn nên tiết kiệm một chút, ngày tháng sau này còn dài.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Con biết, mẹ yên tâm.”
Bà Chu ngồi lại không lâu, xả một trận rồi quay về Chu gia.
Chu Thanh Bách nhìn Lâm Thanh Hoà.
Cô nói như chuyện đương nhiên: “Nếu anh muốn nhà cửa yên ổn thì về sau loại chuyện tương tự như này anh tự mình ứng phó.”
Chu Thanh Bách một lần nữa phát hiện ra khía cạnh khác của vợ mình, cô thông minh, khôn khéo lại hơi có chút xảo quyệt, thật là tinh ranh như tiểu hồ ly!
Lâm Thanh Hoà ăn xong ba củ khoai lang, uống một chén canh là no bụng. Chén đũa giao cho anh dọn rửa, cô tiếp tục sự nghiệp đan lát.
Cô vẫn còn đang rầu rĩ chưa biết phải mở lời với anh thế nào đây.
Trong tay cô có không gian riêng, ngu gì mà bỏ qua một cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy, hơn nữa cô rảnh rỗi quá, phải kiếm cái gì đó làm chứ không người cô sắp ì hết cả ra rồi.
Tuy đường xá xa xôi nhưng giờ trong nhà đã có xe đạp, đi lại rất thuận tiện, sẽ không ảnh hưởng tới việc cơm nước ngày ba bữa cho các con.
Nhưng mà xét theo tính tình của Chu Thanh Bách chắc chắn sẽ không cho phép cô buôn đi bán lại.
Biết làm sao đây, Lâm Thanh Hoà rối rắm tít mù.
Chu Thanh Bách hoàn toàn không biết cô vợ nhỏ đang xoắn xuýt trong nhà, rửa chén bát xong anh liền đi vào.
Hiện tại sự chú ý của mấy đứa Đại Oa đều đặt hết lên người Phi Ưng, sẽ không ai quấy rầy thế giới riêng của hai vợ chồng anh.
Lâm Thanh Hoà ngước mắt thấy anh đi vào, tự nhiên mà ngồi sát cạnh cô, dáng vẻ như muốn tâm sự.
Cô liếc anh một cái, hừ một tiếng: “Có việc gì anh cứ nói.”
Chu Thanh Bách thật ra chỉ muốn thân mật bồi đắp tình cảm vợ chồng. Ăn, mặc, ở, đi lại, cô đều rất chu đáo, không có nửa điểm chê trách nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Dường như cô luôn trốn tránh anh, cái này anh không hiểu, có với nhau ba mặt con rồi, cô còn muốn trốn cái gì ?
Tuy rằng trước đây anh đóng quân không có nhiều thời gian ở bên nhau nhưng tình cảm phu thê không hề có mâu thuẫn, nhất định quãng thời gian từ đây về sau anh sẽ từ từ bù đắp cho cô.
Chu Thanh Bách nhìn vợ nói: “Vợ, em có tâm sự à?”
Lâm Thanh Hoà trừng anh một cái, trong bụng trộm nghĩ em có tâm sự còn không phải bởi vì anh à, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Em ăn ngon ngủ tốt, có chồng bầu bạn, con cái ngoan ngoãn, làm gì có tâm sự gì.”
Lời này nghe chừng có mùi giận dỗi.
Chu Thanh Bách nghiêm túc hơn: “Có gì khó chịu em đừng để trong lòng, em đánh anh để xả giận anh cũng chịu.”
Lâm Thanh Hoà: “Làm gì có gì khó chịu đâu, anh đừng quấy rầy em, anh đi làm việc của anh đi. Nếu không có việc gì thì anh lên núi săn gà rừng, thỏ rừng đi.”
“Được.” Chu Thanh Bách thở dài đứng dậy.
Nhưng anh chỉ đứng im tại chỗ đợi cô nói chuyện. Thấy anh không nhúc nhích Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt nghi hoặc sao anh không đi lại đứng thất thần ở đây làm quái gì?
Cuối cùng Chu Thanh Bách đành bỏ cuộc, cất bước đi ra ngoài, bóng dáng tiêu điều đầy tâm trạng.
Lâm Thanh Hoà tức muốn hộc máu: “Làm như em bắt nạt anh không bằng, chưa biết ai bắt nạt ai đâu!”
Tuy Chu Thanh Bách không biết mình đã làm sai cái gì nhưng đại khái anh đoán được nguyên nhân nằm ở chỗ mình.
Lên rừng một chuyến có thu hoạch, một con thỏ hoang béo múp, chắc cũng phải trên dưới bốn cân.
Vào thời điểm thu hoạch vụ hè hoặc vụ thu, người ta dễ dàng bắt gặp những con thỏ chạy trên cánh đồng lúa mì, chúng béo núc ních phải cỡ sáu bảy cân, nhưng thỏ mà ai nhanh bằng nó, có chạy tới hụt hơi cũng chẳng vồ nổi một con.
Lâm Thanh Hoà trổ tài làm món thịt thỏ kho tàu, cả nhà vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
Cả một buổi chiều đủ cho cô tiêu hoá hết đống buồn phiền, cho nên sắc mặt khá hơn ban nãy nhiều nhưng vấn đề ngủ nghê thì vẫn miễn thương lượng.
Tới giờ đi ngủ cô lập tức ôm Tam Oa nằm xuống một đầu giường đất, ý tứ rất rõ ràng: tách nhau ra mà ngủ, em với thằng út ngủ bên này, anh với hai thằng lớn ngủ bên kia.
Chu Thanh Bách thở dài thườn thượt, vợ ơi, em vẫn chưa buông bỏ khúc mắc à, haizz…