Cả đời sống hiên ngang, kiêu ngạo, ưỡn ngực xưng tên, ấy vậy mà cuối đời lại chịu cảnh ô nhục này. Bà không cam tâm, thực sự không cam tâm mà! Càng nghĩ bà Chu càng buồn bực: “Ngày xưa suốt ngày ở trước mặt mẹ khua môi múa mép, nói con đối xử bất công, bên nặng bên nhẹ, chỉ coi trọng Nhị Ni và Hổ Tử, không coi nói ra gì. Nhưng mẹ nghĩ nó chỉ là đứa con nít, suy nghĩ chưa tới cho nên không thèm chấp nhất, ai ngờ nó lại dám làm ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.