Biểu hiện của tiểu Thạch đầu làm Diệp Trùng kinh ngạc vô cùng.
Hai cái quang giáp Thần Thức cắn chặt lấy tàu tốc độ, một chút cũng không buông bỏ, hơn nữa không ngừng muốn thực hiện tấn công gọng kềm.
Trong lòng Diệp Trùng không khỏi có chút kinh ngạc, kỹ xảo bay của tiểu Thạch đầu có thể nhìn ra là không hề cao minh, nhưng hắn lại lần nào cũng có thể chạy ra khỏi vòng vây hợp công.
Mỗi khi hai cái quang giáp Thần Thức sắp hình thành hợp vây, tàu tốc độ liền giống như một con cá khứu giác linh mẫn, thường có thể từ trong hợp vây tìm thấy tia sinh cơ.
Trong mắt Trúc Linh cũng không khỏi lóe lên chút thích thú, một nhân viên phi chiến đấu mà có thể không chút tổn thương trong sự truy kích của hai cái quang giáp Thần Thức, quả thật là một việc vô cùng ít gặp.
Cảnh tượng trên màn hình bỗng biến đổi, vô số số liệu hiện ra đầy cả màn hình, không ngừng biến hóa. Diệp Trùng lúc này mới kinh ngạc biến sắc, nhìn từ màn hình, chính trong khoảnh khắc vừa rồi, gần như tất cả tuyến đường của tàu tốc độ đều bị khóa chết. Chỉ có một tuyến đường bay mới có khả năng chạy thoát. Tuyến đường bay này được Thương dùng đường màu đỏ nổi bật thể hiện ra. Đây là tuyến đường chạy trốn duy nhất trên lý luận. Nếu không, tàu tốc độ nhất định sẽ gặp hai cái quang giáp. Tàu tốc độ thiếu vũ khí nếu như bị quang giáp Thần Thức tiếp xúc, vậy kết quả không nghĩ cũng biết.
Diệp Trùng hiểu, tất cả số liệu trên màn hình đều là Thương thêm vào, mà tuyến đường bỏ chạy đó lại là kết quả tốt nhất có được trong thời gian cực ngắn do Thương lợi dụng năng lực tính toán cường đại của bản thân mình.
Trong số mọi người, chỉ có mình Diệp Trùng nhìn hiểu, hệ thống phân tích tự động của Thủ hộ làm hắn vô cùng mẫn cảm với số liệu, cho nên hắn mới có thể vừa nhìn liền nhận ra manh mối ở trong đó, mà sự ăn ý giữa hắn và Thương làm hắn lập tức hiểu được ý của Thương.
Gần như khi Thương vừa đưa ra đường màu đỏ này, tàu tốc độ tiểu Thạch đầu điều khiển liền hoàn toàn men theo quỹ tích của đường màu đỏ này mà bay, trong nháy mắt lại 1 lần nữa chạy ra khỏi sự giáp công của hai cái quang giáp.
Đây là 1 lần chạy trốn hoàn mỹ. Diệp Trùng tin tưởng cho dù là mình, điều khiển tàu tốc độ giống vậy cũng không sao làm được hoàn mỹ hơn thế này. Tính toán tỉ mỉ thế này, không phải là sở trường của hắn.
Tiểu Thạch đầu quả nhiên là thiên tài, lại có thể trong khoảng thời gian tức thời thế này mà hoàn thành tính toán phức tạp như vậy, quá cường hãn rồi!
Hai cái quang giáp Thần Thức cũng không hề gấp, con mồi trước mắt làm bọn họ tìm thấy niềm vui bất ngờ, bọn họ không nhanh, không chậm lại 1 lần nữa bắt đầu vạch ra 1 lần hợp vây mới.
Tiểu Thạch đầu hiển nhiên nhìn thấy Hoa hoa công tử, tàu tốc độ lập tức rẽ ngoặc, bay về phía Hoa hoa công tử.
Hai cái quang giáp Thần Thức lúc này mới bắt đầu đánh giá tàu vũ trụ màu đỏ sậm này, tạo hình của tàu vũ trụ này xem ra có đôi chút cho người ta cảm giác trước mắt sáng lên. Nhưng hai sư sĩ này không hề nảy sinh bao nhiêu cảnh giác với tàu vũ trụ này. Kẻ thích vẻ hình người đẹp trên thân tàu vũ trụ chỉ có mấy tên hoa hoa công tử đó, mà mấy kẻ này gần như đều là đồ bị thịt.
Trong ánh mắt nhìn về phía tàu vũ trụ khá ngon này của hai sư sĩ Tông sở đầy vẻ đồng tình, bọn họ cho rằng, trang bị tốt rơi vào tay mấy hoa hoa công tử (công tử bột) này, có thể nói là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu, bất quá, bọn họ hiện giờ lười đi lo mấy thứ này, trước mắt bắt tàu tốc độ này vẫn gấp hơn. Không ngờ chiếc tàu tốc độ này lại ngụy dị thế này, hai người bọn họ đều cảm thấy trình độ bay của người điều khiển tàu tốc độ không hề có chỗ nào xuất sắc, nhưng mỗi lần sa vào hợp vây, đối phương lại có thể vô cùng nguy hiểm, chạy ra được.
Thật là 1 chiếc tàu tốc độ ngụy dị!
Hai cái quang giáp Thần Thức và tàu vũ trụ màu đỏ tối lướt vai qua nhau. Dung nhan kinh thế của người đẹp tuyệt thế được vẽ phun trên đó lại như kinh hồng nhất hiện trong đầu hai người, lại để lại ấn tượng sâu sắc vô bì cho bọn họ.
Chú thích: Kinh hồng nhất hiện: Kinh hồng là chỉ sự mềm mại của dáng điệu người đẹp, xuất phát từ bài thơ “Lạc thần phú” của Tào Thực.
Tới tận trước mắt, tàu vũ trụ màu đỏ tối này không có bất cứ hành vi đối địch nào, điều này làm trong lòng hai cái quang giáp Thần Thức thả lỏng rất nhiều, bọn họ đã bắt đầu lần hợp vây mới. Đối với người điều khiển trong tàu tốc độ đó, hai người đã kính phục từ tận đáy lòng, bọn họ lúc này mới cảm nhận sâu sắc được chỉ thị của đại nhân Phượng Túc là anh minh thế nào, loại nhân tài phi chiến đấu thế này, nếu như phát huy tốt, mạnh mẽ vượt xa mấy cái quang giáp.
Đại nhân Phượng Túc, trong đầu hai người giống như có cái gì thoáng qua, đại nhân Phượng Túc… a.. hai người gần như đồng thời thất thanh kêu lên. Bọn họ cuối cùng cũng biết là việc gì xảy ra.
Đáng hận! Trong khoảnh khắc, lửa giận trong ngực hai người bốc lên bừng bừng, hai người hoàn toàn mặc kệ tàu tốc độ đó, hai cái quang giáp xoay người, vẽ nên hai đường cong, dùng tốc độ nhanh nhất lao bổ về phía tàu vũ trụ màu đỏ tối đó.
Tàu vũ trụ màu đỏ tối trong mắt bọn họ càng lúc càng lớn, bức hình người đẹp to lớn vẽ phun ở mũi tàu đó cũng càng rõ ràng hơn trong mắt hai người!
Quả nhiên là đại nhân Phượng Túc! Đại nhân Phượng Túc là sư sĩ át chủ bài thần bí nhất, xinh đẹp nhất của Tông sở, nàng gần như là nữ thần trong tim tất cả sư sĩ nam của Tông sở. Bây giờ lại có người dám bang bổ nữ thần trong lòng mình như vây, hai người này thế nào mà không tức không giận chứ.
Nếu như, bọn họ nói nếu như, bọn họ nếu mang tàu vũ trụ màu đỏ tối này vào Tông sở, bọn họ dám khẳng định, vô luận tàu vũ trụ này kiên cố thế nào, cũng tuyệt đối hóa thành mảnh vụn trong lửa giận của tất cả sư sĩ nam trong Tông sở.
Bất quá, bọn họ đã không sao tha thứ cho con tàu vũ trụ màu đỏ tối này cho dù chỉ thêm 1 giây.
Thấy 2 cái quang giáp đột nhiên bỏ qua tàu tốc độ, mà khí thế hung hãn lao bổ về phía này, trong lòng Diệp Trùng có hơi buồn bực, không khỏi hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Thương không để ý nói: “Có lẽ bọn họ cảm thấy chúng ta quá đẹp trai.” Hai cái quang giáp Thần Thức, ở chỗ này, vô luận là Diệp Trùng hay Trúc Linh, đều có thể triệt hạ dễ như trở bàn tay.
Lời của Thương trúng ý Liên Nguyệt, Liên Nguyệt gật đầu không ngừng, phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy.” Hắn đứng bên cạnh Trúc Linh ưỡn ngực, ngẩng đầu, dáng vẻ tự hào.
Trúc Linh liếc nhìn Diệp Trùng, lạnh lùng nói: “Ở Tông sở, mức độ được ưa thích của Niết Vũ Phượng Túc, các ngươi không sao tưởng tượng được, ở đầu tàu vẽ phun hình ảnh như vậy, không khác nào tuyên chiến với cả Tông sở.”
- Ha ha, ta nói gì nhỉ, tiểu Phượng Túc của chúng ta thì ra được người ta yêu thích như vậy… Tiếng cười của Thương ít nhiều có chút ngượng ngùng.
Diệp Trùng liếc Thương 1 cái, Thương lập tức giống như đứa trẻ làm sai vây, ở một bên hì hì cười gian.
Tàu vũ trụ màu đỏ tối trước mắt tuy là 1 vật to lớn, nhưng trong mắt hai thuật thừa sĩ của Tông sở, nó chẳng qua chỉ là 1 con hổ giấy ngoài mạnh trong yếu mà thôi. Đối với thực lực của bản thân bọn họ, bọn họ có đủ lòng tin.
Chẳng lẽ là cảm giác sai?
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng hai cái quang giáp này vẫn không hề dừng lại, vẫn bay về phía tàu vũ trụ màu đỏ tối đó.
Càng tới gần, bức hình lớn của Phượng Túc trên mũi tàu con tàu vũ trụ màu đỏ tối đó cũng càng rõ ràng hơn, nét quyến rũ giữa cặp mắt đẹp làm người ta cảm giác trái tim của mình hình như cũng sắp nhảy ra. Trong lòng hai người càng nổi giận, không thể đè nén, Niết Vũ Phượng Túc trong lòng bọn họ lẫm liệt không thể xâm phạm, bây giờ lại có người dùng loại phương thức này để sỉ nhục nàng, quả thật là không thể tha thứ!
Hai người đã mau chóng định ra 1 phương án tác chiến, bọn họ phải cho chủ nhân của tàu vũ trụ này một bài học cả đời khó quên.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451