Đối với việc Diệp Trùng đột nhiên không thể công kích, mọi người ai nấy đều vô cùng kỳ quái, khán giả xem màn hình lại càng tranh luận ỏm tỏi hơn.
Khi Diệp Trùng nói rõ tình huống, mọi người mới nghĩ tới điểm này, ai nấy đều lập tức toát mồ hôi lạnh.Bọn họ không giống Diệp Trùng, miễn dịch đối với người đẹp đến mức độ này.Nếu như môt người đẹp vì sơ suất của bọn họ mà mất đi tính mạng, vậy thì cả đời bọn họ sẽ không thể nào tha thứ cho mình. Còn Diệp Trùng, nếu như thật sự bức tới mức không có cách nào, chỉ e hắn sẽ hoàn toàn không để ý tới Griffiths, nhiều nhất là sau khi việc xảy ra sẽ làm thịt con kền kền biến dị đó, coi như là thay nàng ta báo thù.
Do duyên cớ có máy ghi hình của Hoa Bách, giao lưu giữa bốn người cũng được truyền tới kênh Lục Tinh. Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ngộ, nhưng cũng không biết làm sao với cục diện thế này.
Những người vẫn luôn mong chờ thiếu niên vô danh thần bí này lại mang tới thêm một màn biểu diễn hoa lệ ai nấy đều vô cùng thất vọng. Cái Hãn Quang này của Diệp Trùng hiện là hàng dễ phẩm đúng như tên gọi, ngay cả đụng cũng đụng không được, còn không thể thực hiện tăng tốc đột ngột, điều này cũng có nghĩa là hoàn toàn không có cách nào thực hiện né tránh.
Điều ra ngoài ý liệu của mọi người là, trong lộ trình ba ngàn mét này, minh tinh sáng chói nhất lại không phải là thiếu niên vô danh thần bí hạt giống số một mà là Hoa Bách xuất thân danh môn.
Có người từng thống kê, trong lộ trình ba ngàn mét ngắn ngủi này, Hoa Bách tổng cộng tấn công hai mươi mốt lần, đánh rơi hai mươi ba con sinh vật biến dị, trong đó lại có hai phát đều là nhất tiễn song điêu, kỹ thuật bắn đáng sợ thế này lại gây nên sự xôn xao của tất cả khán giả.
Mấy năm nay, chẳng lẽ cao thủ thật sự không đáng tiền vậy sao?Trong bốn người thì có hai cao thủ khủng bố thế này?Huống chi bốn người này lại chẳng qua chỉ là tổ đội dựng nên tạm thời.
Tập đoàn Lục Tinh, mồ hôi lạnh trên trán giám đốc như thác đổ, làm gì cũng không ngừng được. Hoa Tri Ba, trời ơi! Ông già của Hoa Bách lại là Hoa Tri Ba! Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu như Hoa Bách thật sự không trở về, Hoa Tri Ba tức giận đánh cho Lục Tinh thành bình địa! Nghe nói tên đó rất điên cuồng a.
Mà đồng nghiệp của Hoa Bách ai nấy như tượng đất, bọn họ vô luận làm gì cũng không ngờ Hoa Ba vẫn luôn ở bên cạnh họ, trông ra không gây hại được cho người và vật lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Ngay cả người chủ trì hiện đang trực phiên cũng hoàn toàn ngây ra.
Hoa Tri Ba ở trước màn hình, nhìn thấy chiến tích kinh người của Hoa Bách, lại không có chút đắc ý nào, nhè nhẹ thở dài một tiếng, lầm bầm nói: “A Bách, nhất định phải sống trở về nha!”
Người có lòng lại nhìn ra thứ mà Hoa Bách sử dụng chẳng qua chỉ là súng năng lượng thông thường mà không phải là sung năng lượng loại bắn tỉa. Một cây súng năng lượng bình thường mà đã có thể cường hãn thế này, vậy thực lực của hắn… Vô số người hoảng sợ trong lòng.Sự chính xác đáng sợ, ứng phó lão luyện, thành thục, tâm thái trầm ổn làm cho Hoa Bách trở thành sát thủ đáng sợ nhất.
Có sự phát huy mạnh mẽ của Hoa Bách, chuyến này lại yên bình bất ngờ. Từng chùm tia một, kèm theo là từng con phi cầm biến dị to lớn rơi xuống.
Nói thật, Diệp Trùng cũng bị chấn động đôi chút.Hắn cũng không ngờ tên này lại lợi hại thế này.Không thể không nói, chỉ luận hiệu suất chiến đấu, quang giáp loại xa so với quang giáp cận chiến thì cao hơn nhiều.
Đây là cao thủ đánh tầm xa lợi hại nhất ngoài Mục Thương mà Diệp Trùng gặp được.
Người mạnh xuất hiện ồ ạt a! Trong lòng Diệp Trùng thầm tự so sánh, nếu mình đấu với hắn có thể có mấy phần thắng.Nhưng rất mau liền bỏ qua loại so sánh vô ý nghĩa này, khi thực lực tổng hợp đạt tới trình độ nhất định, nhân tố quyết định thắng bại của hai bên quả thật quá nhiều.
Trên màn hình cũng may không có đường màu lam, điều này làm Diệp Trùng thở phào. Do đó có thể thấy được loại năng lực mới này của mình thật ra có sự giới hạn khá lớn, đáng tiếc tình huống trước mắt làm hắn không có cách nào mày mò thật tốt năng lực mới này của mình.
Griffiths nhìn thấy tòa nhà học đường đó trên màn hình, không khỏi phấn chấn tinh thần. Thò cánh tay nhỏ nhắn, thon thả ra, chỉ tòa nhà học đường trên màn hình vui vẻ nói: “Chính ở đó, đó!”
- Chuẩn bị đáp xuống! Diệp Trùng ra lệnh.
Xung quanh tòa nhà học đường này trống không, chỉ có vài con sinh vật biến dị. Mấy chùm tia sáng từ quang giáp giáp của Hoa Bách bắn ra, mấy con sinh vật biến dị này, con nào con nấy đều tiêu tùng, bốn cái quang giáp mau chóng đáp xuống. Cửa chính tòa nhà học đường đóng kín, xung quanh cũng không nhình thấy bóng người nào.
Năm người tập trung trước cửa tòa nhà.Thấy không có sinh vật biến dị, mọi người cũng yên tâm. Griffiths đi tới trước cửa tòa nhà học đường, giới thiệu nói: “Đây là tòa nhà chuyên môn lưu trữ dược phẩm điều bồi của trường. Cấp bậc an toàn bên trong rất cao.”
Cấp bậc an toàn quả nhiên rất cao, Diệp Trùng phát hiện Griffiths ít nhất thực hiện năm lần kiểm chứng thân phận.
- Được rồi, chúng ta vào đi. Griffiths nói: “Mọi người cứ yên tâm, tường nơi này là dùng hợp kim siêu cường độ chế thành, hơn nữa bên trong là một hoàn cảnh phong bế thuần túy, có hệ thống tuần hoàn không khí độc lập.” Mọi người lúc này mới đồng loạt thở phào.Hai người tên mập và Mễ Đức chật vật nhất, ngồi phịch trên đất.
Griffiths nhìn Diệp Trùng, tò mò hỏi: “Anh vẫn chưa nói anh nghĩ ra phương pháp gì a!” Ánh mắt ba người còn lại lập tức tập trung trên người Diệp Trùng, khán giả trước màn hình lại càng ngừng hô hấp, đợi chờ Diệp Trùng công bố đáp án.
Diệp Trùng không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tôi cần Bội lâm dịch, Lục thạch phấn, Tế cách mạt…” Diệp Trùng nói một hơi bảy loại tài liệu.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn còn biết điều bồi?Ba người Hoa Bách trố mắt nhìn Diệp Trùng.
Màn hình oành cái xôn xao hẳn lên, mọi người ai nấy đều đang nghị luận sôi nổi. Mà mấy điều bồi gia đó càng cố sức tìm tìm tỉ mỉ trong đầu, tổ hợp của mấy tài liệu này rốt cuộc là dùng làm gì cơ chứ?
Griffiths cũng đang suy nghĩ tổ hợp phương pháp phối chế này, nhưng trong tất cả phối phương mà nàng từng học không hề có tổ hợp phương pháp phối chế này. Chẳng lẽ hắn thật sự có học thức thâm hậu ở phương diện điều bồi?Griffiths hồ nghi liếc nhìn Diệp Trùng, tài liệu mà Diệp Trùng nói vừa rồi đều là một số tài liệu điều bồi cực kỳ thường thấy, nơi này có hết.
Diệp Trùng nhìn thấy Griffiths đang xuất thần, không khỏi nhíu mày, người phụ nữ này, trong lúc này mà còn làm mất thời gian. Nhìn nàng ta hình như có chiều hướng rơi vào suy tư, Diệp Trùng không thể không lên tiếng: “Tài liệu ở đâu?”
Griffiths giật mạnh mình, hoàn hồn lại, mặt bỗng đỏ lựng: “Ừ ừ, Bồi lâm dịch ở chỗ này…” Griffiths đối với dược phẩm ở chỗ này tự nhiên là quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, mà ba người Hoa Bách lại thành lực lượng lao công miễn phí.
Điều làm Griffiths kinh ngạc nhất là Diệp Trùng lại lấy đi toàn bộ tất cả tám loại tài liệu này.
- Dùng nhiều như vậy sao? Griffiths vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hỏi.
- Ừm. Diệp Trùng trả lời một tiếng, rồi không để ý tới nữa mà chuyên tâm bắt đầu tiến hành điều bồi.
Bồi lâm dịch là một loại nước thuốc cực kỳ thường thấy cũng là cực kỳ cơ bản, hơn nữa, lượng tồn trữ của Bồi lâm dịch ở chỗ này khá kinh người.Tổng cộng tới hơn ba trăm tấn.
Nhưng Diệp Trùng rõ ràng không có cách một lần lấy ra nhiều như vậy, chỉ dùng ba vại cỡ nhỏ, mỗi cái ba tấn. Rõ ràng, thiếu niên vô danh này dường như vì số lượng quá ít mà lắc đầu. Chỉ thấy hắn không ngừng bỏ các loại tài liệu vào trong Bồi lâm dịch, thủ pháp thuần thục.Chẳng lẽ hắn thật sự còn là một điều bồi sư?Nghi vấn này giống như phủi không đi, bắt đầu xoay chuyển trong đầu nàng.Chỉ là nàng tới hiện giờ vẫn nghĩ không ra thứ điều bồi ra này rốt cuộc là cái gì.
Máy ghi hình của Hoa Bách chiếu thẳng mặt Diệp Trùng.
Ở giờ phút này, trên mặt thiếu niên này cũng không còn vẻ lãnh khốc giống như tỏa ra từ trong xương cốt đó, mà chỉ có sự chuyên chú! Đàn ông nghiêm túc vĩnh viễn tràn đầy mị lực. Diệp Trùng không hề biết, thần tình lúc này của hắn sẽ được bao nhiêu người khắc ghi, sẽ đi theo bao nhiêu người cùng trưởng thành.
Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên bố trí dung dịch điều bồi nhiều thế này, không thể không vạn phần cẩn thận, nếu như công thức không sai, vậy thì nó vẫn có tính nguy hiểm khá cao.
Thời gian trôi qua từng chút một, sự chuyên chú trên mặt Diệp Trùng không có chút thay đổi nào, trình độ chuyên nghiệp của Hoa Bách sau vụ việc nhận được sự thừa nhận nhất trí của tất cả khán giả.
Diệp Trùng cuối cùng cũng đứng dậy, tiếp đó che cái vại lại.
- Được rồi, chúng ta chuẩn bị trở về.Diệp Trùng nói với ba người còn lại. Tiếp đó quay mặt nói với Griffiths: “Cô ở lại đây.” Kiến trúc nơi này kiên cố, chỉ cần ở bên trong thì không cần lo lắng sự tấn công của chuột. Vì bảo vệ dược phẩm, tính an toàn của toà nhà học đường này cực kỳ cao.
- Không! Griffiths lớn giọng nói: “Ta phải cùng các người trở về.” Mặt nàng đỏ lựng lên, bỏ mình ở chỗ này, rốt cuộc là chuyện gì?Hơn nữa nàng vô cùng tò mò đối với thứ mà Diệp Trùng điều bồi ra.
Diệp Trùng hơi nhíu mày, trong đầu lại không tự chủ được xoay chuyển một suy nghĩ, cùng là phụ nữ, tại sao lại khác biệt lớn thế này chứ?Tang Lăng so với Griffiths không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.Chẳng lẽ người phụ nữ này không có chút năng lực suy nghĩ gì sao? Diệp Trùng không định mang nàng ta đi, loại cảm giác bó tay bó chân đó, hắn cực kỳ không thích.
Nếu như không phải bởi vì duyên cớ lão già, Diệp Trùng khẳng định sẽ không để ý tới sự sống chết của Griffiths. Nhưng hắn hiện giờ đã quyết định mang lão già đi, vậy Griffiths chính là nhân tố hắn không thể không suy xét. Đương nhiên, điều này không hề có nghĩa là hắn hiện giờ cần dây dưa với nàng ta, điều hắn cần chỉ là mang nàng ta và lão già cùng đi an toàn mà thôi. Đối với tâm tình của Griffiths, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Không nhìn tới Griffiths, Diệp Trùng gọi Hãn Quang ra.
Ba người khác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Diệp Trùng liếc nhìn bọn họ một cái: “Chuẩn bị xuất phát, hai người các ngươi và ta mỗi người mang một vại dung dịch, Hoa Bách phụ trách dọn dẹp kẻ địch trên không.” Diệp Trùng ở Tang tộc làm đầu lĩnh lâu như vậy, trong lời nói tự nhiên có một cảm giác áp bức. Ba người nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, uy nghiêm của Diệp Trùng, ai nấy tê dại da đầu, lúc này mới nghĩ tới trước mắt chính là một nhân vật cường hãn giết “sâu” không nháy mắt.
Ba người mau chóng gọi quang giáp ra, không ai dám liếc nhìn Griffiths.
Griffiths cắn môi, nước mắt chực rơi, Diệp Trùng lòng dạ sắt đá, nhìn như không thấy.
Bốn cái quang giáp ầm ầm bay lên, nhưng lần này lại là Hoa Bách ở trước nhất.Hay cho tên này, Hoa Bách lần này lộ hết uy phong rồi. Quang giáp hình nhện của hắn bay lên không liền giống như đĩa tròn dẹt. Chỉ là mỗi phương hướng của nó đều có vũ khí, uy lực lớn có nhỏ có.Mà sự phát huy ổn định của Hoa Bách lại một lần nữa thể hiện trước mắt người đời, gây ra tiếng tán than kinh ngạc của vô số người.
Nhưng có lẽ biểu diễn ban đầu của Diệp Trùng quá chấn nhiếp lòng người, phát sóng trực tiếp hiện trường vốn dĩ có thể liệt vào sách giáo khoa xạ kích này chỉ thu được tiếng vỗ tay không hề coi là nhiệt liệt.
Sự chú ý của mỗi người đều ở trên vại chất lỏng ba cái quang giáp đang ôm, đây rốt cuộc là cái gì?
Thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Diệp Trùng, ba người còn lại càng như gặp phải đại địch, Mễ Đức và tên mập làm sao cũng cảm thấy mình giống như ôm một quả bom! Hoa Bách thấy vậy cũng trút ra tất cả vốn liếng của mình, chỉ cần sinh vật biến dị biết bay xuất hiện trên màn hình, hắn đều không chút do dự lập tức bắn rơi.
Nhất thời, chỉ thấy hỏa lực của quang giáp hình như cái đĩa tròn đó bung ra hết, ánh sáng phát ra bốn phía, tưởng chừng như một pháo đài di động, làm người xem trố mắt há mồm.
Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đồng đội thế này mới có thể làm hắn yên tâm.
Ba cái quang giáp chính là dưới sự yểm hộ của hỏa lực mạnh mẽ, nghênh ngang bay trên không tòa nhà học đường. Tất cả sinh vật biến dị có thể bay được trên không xung quanh bị Hoa Bách bắn rớt sạch. Mấy quang giáp vốn đang dây dưa với sinh vật biến dị trên không xung quanh tòa nhà học đường đó vội vàng bay xuống chi viện cho quang giáp phía dưới.
Hoa Bách mắt đỏ ké, liều mạng hít thở, áp lực mang lại cho hắn của loạt hỏa lực tối đa này cũng khá lớn. Nhưng chỉ dựa vào bản lĩnh này thì đã đủ để hắn dấn thân vào hàng ngũ cao thủ bậc nhất.
- Woa! Thật là biến thái! Tên này lại mạnh như vậy!
- Hắn thật là ký giả ư?
- Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử a!
Khán giả xem ở trước màn hình ai nấy đều tán thán, kinh ngạc liên tục. Lúc bình thường, cơ hội loại cao thủ thể này lộ ra bản lĩnh căn bản là không cách nào gặp được, nhưng hôm nay bọn họ lại thoáng cái gặp được hai người.
Một người là cận chiến thương pháp xuất thần nhập hóa, một người kỹ xảo xạ kích lô hỏa thuần thanh. Hơn nữa hai người còn đều là không chút tiếng tăm. Nhưng hầu hết vẫn cảm thấy hứng thú hơn đối với thiếu niên vô danh đó. Hoa Tri Ba thành danh nhiều năm, sự xuất sắc của con trai hắn mọi người hoàn toàn có thể chấp nhận. Nhưng thiếu niên vô danh thần bí này tới giờ mọi người vẫn không biết bất cứ tin tức nào liên quan tới hắn. Với lại, biểu hiện của Diệp Trùng càng có thêm tính xung kích, có lẽ ai cũng không sao quên được thiếu niên cầm thương thong dong đứng trong màn máu tanh đó.
Ngoài ra, hắn còn biết điều bồi!
Chuột và các loại bò sát đen kịt một mảng phía dưới vẫn như thủy triều vây kín mít tòa nhà học đường. Một đợt rồi một đợt sóng tấn công nhìn càng thêm rõ ràng từ trên không.
- A!
- Trời ơi!
Mấy khán giả đang xem trước màn hình đó lại có ai từng thấy qua cảnh tượng giống như ác mộng này, có vài người còn rất dứt khoát mà nôn mửa ra.
Trong kênh liên lạc, Diệp Trùng nói: "Các người trước tiên đừng cử động." Mễ Đức và tên mập vội vàng đáp lời, Hoa Bách ở bên cạnh cảnh giác cao độ.
Diệp Trùng cẩn thận điều khiển quang giáp, khi Hãn Quang rơi xuống cách mặt đất còn một trăm mét, đột nhiên buông tay ra, vại chất lỏng đó như vẫn thạch rơi xuống. Trên cao một trăm mét rơi xuống, cái vại chất lỏng đó lập tức vỡ tan tành, bắn tung tóe.
Ba tấn dung dịch trong khoảnh khắc lan ra xung quanh.
Vị trí vại chất lỏng rơi xuống cách tòa nhà học đường khoảng một trăm mét. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm phía dưới, chỗ vại chất lỏng rơi xuống. Nhưng điều làm mọi người thất vọng là loại chất lỏng này đối với mấy con chuột đó không có bất cứ thương hại nào. Chất lỏng vẫn lan ra xung quanh, ở dưới chân mấy con chuột này.
- Hoa Bách, bắn! Diệp Trùng nói.
Hoa Bách ngớ người, nơi này không hề có mục tiêu tấn công a! Nhưng rất mau hắn liền phản ứng lại, họng súng ép xuống, một chùm ánh sáng chính xác bắn trúng chỗ vại chất lỏng vừa rớt xuống.
Không có ai có thể hình dung sự rực rỡ của giờ phút này!
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451